Đáng tiếc rằng mạt thế tới quá đột ngột, tốc độ sinh sôi nảy nở của zombie cũng quá nhanh.
Nhìn như không thể phá vỡ nền văn minh của nhân loại nhưng thật ra yếu ớt đến mức không chịu nổi, thoáng cái đã vô cùng rối loạn.
Lý Văn Li và Bạch Quân Quân cũng rất bùi ngùi khi cầm viên đá này, nếu có thể đưa thứ này đến năm 666 mạt thế thì nói không chừng nó có thể mang đến hy vọng mới cho người ở nơi đó.
Nhưng mà ở trong tay bọn họ, viên đá này lại chẳng khác nào đồ bỏ, không hề có một chút tác dụng nào cả.
Hắc Lục nói toàn bộ những gì mình biết ra, sau đó nhìn bọn họ với vẻ mặt mong đợi, chờ mong bọn họ có thể nói ra mấy chữ cho phép hắn rời đi.
Nhưng mà phải khiến hắn thất vọng rồi, sau khi biết được tin tức mà mình muốn, Lý Văn Li và Bạch Quân Quân lập tức xoay người đi ra ngoài.
“?” Hắc Lục bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Ngươi… các ngươi…”
“Có vấn đề gì hả?” Bạch Quân Quân nhướng mày.
“Đã nói trước là sẽ thả ta đi mà?” Hắc Lục ngượng ngùng hỏi.
“Có thể ngươi vẫn chưa hiểu rõ.” Bạch Quân Quân xoay người nhìn chằm chằm vào hắn một cách nghiêm túc: “Đối với chúng ta mà nói, ngươi vốn là một kẻ đáng chết nhưng mà ngươi đã dùng tin tức đổi lại mạng của mình từ trong tay chúng ta, cho nên bây giờ chúng ta thả cho ngươi một con đường sống, không giết ngươi.
Nhưng cũng là ngươi đã giết hại hơn tám trăm người, ngươi phải tự mình gánh vác những mạng người này. Huyện thái gia phán như thế nào là chuyện ông ta xem xét, không liên quan đến chúng ta.”
Hắc Lục đặt mông ngồi bệt xuống đất, hóa ra hắn nói nhiều như vậy cuối cùng đổi lại chẳng qua chỉ là sự khác biệt giữa chết sớm hoặc là chết muộn mà thôi.
Nói đến đây, Hắc Lục trả lời với vẻ mặt không phục: “Ta không giết bọn họ, người giết bọn họ rõ ràng là các ngươi.”
“Ngươi sai rồi, lúc ngươi sử dụng thuật âm binh với bọn họ thì bọn họ đã không còn khả năng sống sót nữa rồi. Ngươi nên cảm tạ chúng ta đã ngăn chặn chuyện này trước khi ngươi gây rắc rối, nếu không món nợ mạng người mà ngươi phải gánh vác sẽ càng nhiều hơn nữa.”
“Ta còn chưa nói ra cách triệu hoán thuật âm binh, chẳng lẽ các ngươi không muốn biết sao?”
Hắc Lục vẫn định cò kè mặc cả.
Đột nhiên, chiếc bàn bên cạnh hắn tách ra làm hai mà không hề có dấu hiệu báo trước, khiến Hắc Lục sợ tới mức giật mình im thin thít.
Lý Văn Li nhìn hắn một cái với vẻ vừa lạnh lùng vừa ảm đạm: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này lúc sinh thời đâu. Nếu ngươi muốn chết một cách khó coi thì cứ việc nói, ta không ngại lấy mạng chó của ngươi ngay bây giờ.”
“…” Hắc Lục im như thóc, không dám lên tiếng nữa.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li ra đến bên ngoài, Huyện thái gia và sư gia đang ngắm trăng.
Lý Văn Li lập tức kể lại đại khái sự việc cho ông ta, còn hỏi ông ta có muốn viên đá kia không.
Huyện thái gia liên tục xua tay: “Hiệp sĩ của ta ơi, các ngươi vẫn nên nhanh chóng quẳng mấy thứ tà môn này về lại Chung Sơn đi, ta không cần mấy thứ xui xẻo này đâu, các ngươi cũng cẩn thận chút, tuyệt đối đừng dính phải xui xẻo đấy.”
Không ngờ rằng Huyện thái gia này lại là một người không muốn gây rắc rối đến mức đó, Bạch Quân Quân thật sự vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Mấy người bàn giao nhiệm vụ một cách đơn giản, tiếp theo cứ để Huyện thái gia đau đầu một mình đi.
Nên phán Hắc Lục tù chung thân hay là phán hắn chém đầu thị chúng thì cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ cả.
Hai người chậm rãi trở về nhà.
Ở đây đã hai ngày rồi, chuyện mà bọn họ phải xử lý rất nhiều, đến nỗi cho đến bây giờ vẫn chưa kịp thăm dò khu vực không gian.
Nhân lúc này, vừa khéo đi thăm dò bí mật trong không gian.
Sau khi rời khỏi nhà của Huyện thái gia, thừa dịp bốn bề vắng lặng, bọn họ nắm lấy tay nhau, nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát hai chân đã nhẹ bẫng, rơi vào trong không gian.
Lúc này trong phòng ngoại trừ nửa phòng chứa muối ra còn có mười mấy quả trứng đại bàng ăn thịt người, một ít vũ khí được chế tạo từ xương đại bàng ăn thịt người cùng với một lượng lớn gạo và lương thực tìm được ở Triệu gia trang, ngoài ra không còn gì khác nữa.