Diêm phủ ở gần khu chợ phía Nam. Xung quanh đều là nhà dân, nhưng trong số đó, Diêm phủ là nơi tráng lệ nhất.
Suy cho cùng, nhà của người khác cũng chỉ có khoảng sân đơn, chỉ có nơi này là nhị hợp viện.
Hôm nay cổng lớn của Diêm phủ đóng chặt, hai người tới gõ cửa còn khiến cho hàng xóm xung quanh chú ý tới, mọi người đều sôi nổi ghé mắt qua nhìn.
Lý Văn Li tươi cười chào hỏi mọi người, thấy bên trong mãi chẳng có ai ra mở cửa, Lý Văn Li nhẹ nhàng vung tay, một lưỡi gió vô hình xuyên qua khe cửa, tấm gỗ gài cửa bị đứt làm đôi.
Theo tiếng “lách cách” của miếng gỗ cài cửa rơi xuống đất, cổng lớn cũng từ từ mở ra.
“Ôi trời, Diêm chưởng quỹ à, cuối cùng ngươi cũng chịu ra mở cửa rồi, mau mau mau, hôm nay chúng ta tới đây làm khách, vào trong nói chuyện nhé.”
Lý Văn Li làm bộ mỉm cười với người đằng sau cánh cửa, sau đó đường đường chính chính bước vào cùng với Bạch Quân Quân, sau đó cài cổng lại.
Người ở bên ngoài trông thấy mọi chuyện diễn ra tự nhiên như vậy thì cũng không tò mò nữa, quay lại lo chuyện của mình.
Nhưng thật ra, khi Bạch Quân Quân đi vào đình viện, nàng chỉ thấy nơi này trống không, không hề có bóng dáng Diêm chưởng quỹ.
Vừa rồi chỉ là Lý Văn Li tự biên tự diễn mà thôi.
Nhìn người đã cạy khóa lẻn vào nhà người ta còn thuận tiện lừa được cả người qua đường, Bạch Quân Quân vô cùng bái phục.
Người này nhất định phải đi làm con hát, thích diễn như vậy cơ mà.
Lý Văn Li nhún vai: “Hết cách rồi, ban ngày ban mặt mà cạy khóa nhà người khác, ta sợ tri huyện mời ta đi uống trà lắm.”
Hai người tự nhiên như thể đây là nhà mình.
Nhưng vừa đi tới đình viện, phía trước lại xuất hiện rất nhiều tên hộ vệ, bọn họ cầm đao, đứng chặn trước hai vị khách không mời mà đến với thái độ cảnh giác.
Nhìn vào những góc khuất của căn nhà, còn có các tiễn thủ cầm cung tên đợi lệnh.
Thấy tình thế như vậy, Lý Văn Li và Bạch Quân Quân càng thong thả hơn.
Bạch Quân Quân nói thẳng: “Diêm chưởng quỹ, chúng ta tới cũng tới rồi, cô đừng làm bộ không có nhà nữa.”
“Đúng thế, vì không muốn làm phiền tới cô, chúng ta còn tự mang rượu và đồ ăn tới đây, không phiền cô đích thân chuẩn bị, mau tới đây, cùng ăn ngay cho nóng đi thôi!”
Lý Văn Li cũng bổ sung.
Chẳng bao lâu sau, bên trong truyền ra tiếng bước chân từ tốn, Diêm chưởng quỹ đi ra từ phía sau nhà chính.
Đôi môi đỏ thắm của nàng ta cong lên, nhìn bọn họ mà nỏ một nụ cười bí hiểm:
“Sao hai vị thiếu hiệp lại có nhã hứng ghé tới tệ xá của ta vậy?”
“Cô nói xem.” Lý Văn Li cũng nhẹ nhàng cong môi.
“Thời tiết ngày hè oi bức quá, hai người mau vào nhà chính hóng mát đi thôi.” Diêm chưởng quỹ giơ tay làm tư thế mời với hai người họ.
Lý Văn Li đứng ở phía cổng lớn không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt liếc đám hộ vệ đang chĩa đao về phía mình: “Trong nhà cô có nhiều hộ vệ như vậy, chúng ta cũng không dám làm bậy.”
Diêm chưởng quỹ che miệng bật cười: “Ngươi cũng biết ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, một nữ tử yếu đuối như ta đây gây dựng được gia nghiệp lớn như vậy, ắt phải sắp xếp tư binh canh phòng, làm vậy cũng chỉ để đề phòng bất trắc mà thôi, các ngài đừng lo.”
Nói đoạn, Diêm chưởng quỹ xua tây với đám hộ vệ: “Được rồi, các ngươi mau lui xuống đi, đừng làm ta mất mặt nữa.”
Đám tư binh nghe được lệnh của Diêm chưởng quỹ nói mới chập rãi tra lại đao vào vỏ, lẳng lặng lui xuống.
Lúc này Lý Văn Li mới kéo tay Bạch Quân Quân, dắt nào đi vào bên trong.
Bạch Quân Quân vốn còn cảm thấy kỳ lạ, sao bỗng dưng người này lại nắm tay nàng như thế, cho đến khi trông thấy cách Lý Văn Li bước có vẻ không giống bình thường thì mới vỡ lẽ.
E rằng đình viện này còn ẩn giấu trận pháp khó lường nào đó.
Chẳng trách ở cổng lớn không có lấy một người canh gác, hoá ra đám hộ vệ kia đều thủ sẵn ở chính sảnh.
Trên đường đi, Lý Văn Li vẫn thong thả tự nhiên, nhưng sắc mặt Diêm chưởng quỹ lại bất giác thay đổi.