Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 483 - Chương 483. Chuyện Cũ Của Diêm Chưởng Quỹ

Chương 483. Chuyện cũ của Diêm chưởng quỹ Chương 483. Chuyện cũ của Diêm chưởng quỹ

Nhưng dù sao Diêm chưởng quỹ cũng là người đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, chẳng bao lâu sau nàng ta đã giấu nhẹm cảm giác không được tự nhiên lắm của mình.

Diêm chưởng quỹ vờ như nhà mình không có Mê Tung Trận, gót sen chậm rãi tiến vào chính sảnh.

Tới khi Lý Văn Li dắt tay Bạch Quân Quân tới chính sảnh, Diêm chưởng quỹ cười tươi rói, dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn hai bàn tay đan chặt lấy nhau của hai người, tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ:

“Ngựa tre chàng cưỡi tới nơi, chạy quanh giường thiếp ném vời thanh mai*, tình cảm của hai vị thật là khiến cho người ta ngưỡng mộ.”

“?” Bạch Quân Quân.

“?” Lý Văn Li.

Hai người trố mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía Diêm chưởng quỹ, lúc đó Bạch Quân Quân còn giơ bàn tay đang nắm chặt của mình lên: “Cái này sao? Đây không gọi thanh mai trúc mã, mà là sống chết có nhau.”

“Phụt.” Lý Văn Li cúi đầu nở nụ cười.

Hắn buông tay Bạch Quân Quân ra trước, chỉ xoa đầu nàng rồi nói: “Chúng ta tới làm khách, gia chủ nói gì thì ngươi nghe theo là được rồi, sao phải tranh luận làm gì?”

“…” Bạch Quân Quân cảm thấy mình vô can.

Chưa nói đến chuyện kiếp trước ra sao, nguyên chủ của hai thân thể này cũng đâu thể gọi là thanh mai trúc mã nhỉ?

Có điều trước mắt thân phận của hai người vẫn còn là bí mật, cho nên Bạch Quân Quân cũng không cãi lại.

Hai người cứ vậy mà thản nhiên ngồi xuống bàn ăn.

Diêm chưởng quỹ nhìn hai người nghiêm chỉnh lấy đồ ăn ra từ trong hộp, không khỏi bật cười.

“Hai vị thật sự tới đây để mời ta dùng bữa sao?”

“Nếu cô có chuyện gì khác muốn nói với chúng ta, vậy thì tất nhiên chúng ta cũng sẽ chăm chú lắng nghe.” Lý Văn Li vẫn không ngại phiền mà thản nhiên nói chuyện với nàng ta bằng giọng khách sáo.

Bạch Quân Quân thoáng nhìn chàng hồ ly, sau đó lại đánh mắt nhìn Diêm chưởng quỹ, tuy rằng nàng rất muốn đi thẳng vào vấn đề, đòi người với Diêm chưởng quỹ, nhưng nói đến chuyện ngoại giao và đàm phán, vậy thì hẳn là tên hồ ly kia có nhiều kinh nghiệm hơn nàng.

Cho nên Bạch Quân Quân chỉ có thể kiềm chế cảm xúc trong lòng, lẳng lặng dùng bữa.

Diêm chưởng quỹ nhìn hai người bằng vẻ mặt thâm sâu khó lường, dẩu môi cười: “Được thôi, thấy hai vị thiếu hiệp quả đúng là hợp mắt ta, cũng xem là có duyên phận, ta sẽ kể cho hai ngài nghe một câu chuyện cũ.”

“?” Bạch Quân Quân bất ngờ đánh mắt nhìn Lý Văn Li.

Còn tưởng mấy chuyện tràng giang đại hải này có kéo dài tới tối cũng chưa chắc đã vào được vấn đề chính, ai ngờ mọi chuyện lại không diễn ra như vậy.

Diễn biến của bọn họ cũng thật là nhanh, chưa gì đã tới phần kể chuyện xưa rồi.

Lý Văn Li mỉm cười, trong chuyện đàm phán, chỉ có nói chuyện với kẻ ngu dốt mới cần đi thẳng vào vấn đề, nói chuyện với người thông minh thì chỉ cần khơi chuyện đôi câu là được rồi.

Diêm chưởng quỹ kể lại chuyện cũ của mình.

Khi trước có một gia đình làm nghề buôn bán, gia đình thương nhân có cả thảy năm đứa con trai, trong một lần giao thương, lão đại và lão tứ không may bỏ mạng, trong nhà chỉ còn lão nhị, lão tam và lão ngũ.

Sau đó, mọi việc trong nhà đều do lão tam tiếp quản, nhưng lão tam lại nhìn trúng một nữ tử thế gia không thuộc tầng lớp thương nhân, thậm chí vì mỹ nhân mà chẳng cần giang sơn.

Lão thương nhân tức giận vô cùng, ném lão tam đến nơi đất cày lên sỏi đá tự sinh tự diệt, người được cầm quyền trong nhà cũng chuyển từ lão tam thành lão nhị hoặc lão ngũ.

Có điều lão nhị lớn hơn lão ngũ mười tuổi, thương nhân già không đợi được tới khi lão ngũ trưởng thành, trong một đêm mưa rả rích, ông ta đã từ giã cõi trần, lão nhị kế thừa gia nghiệp theo lẽ dĩ nhiên.

Tuy lão nhị là người kế thừa gia nghiệp, nhưng lại không được sống thoải mái, gã luôn cảm thấy lão tam và lão ngũ sẽ ra mặt cướp đoạt gia sản bất cứ lúc nào.

Vì để bảo đảm hai người kia không nảy sinh ý đồ xấu, lão nhị mời thê tử của lão tam cùng với mẹ ruột của lão ngũ tới bên cạnh mình, ba hoa rằng muốn cho mọi người hưởng phúc.

Thật ra gã làm như vậy là giam lỏng bọn họ theo cách trá hình, hòng khống chế lão tam và lão ngũ.

Chuyện giam lỏng này kéo dài gần mười năm.

Lão tam chỉ có thể trở về đoàn tụ với thê tử tại tông môn mỗi năm một lần, hơn nữa lần hội ngộ nào cũng vô cùng ngắn ngủi, chỉ được ba ngày đã phải rời đi.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, con gái bọn họ chớp mắt đã tới tuổi cập kê.

(*) Lang kỵ trúc mã lai

(*) Lang kỵ trúc mã lai

Nhiễu sàng lộng thanh mai

Nhiễu sàng lộng thanh mai

Nguyên văn trích trong Trường Can Hành Kỳ của Lý Bạch, dịch bởi Lê Công Tuấn.

Bình Luận (0)
Comment