“???” Hồ đại phu bùi ngùi nói: “Người ta đều nói rằng, sau khi con người chết đi, phán quan địa phủ sẽ ghi chép lại từng việc mà người đó đã làm lúc còn sống rồi xét xử.
Ta vẫn nghĩ rằng sau khi đến điện Diêm vương mới tiến hành kiểm tra đối chiếu, không ngờ rằng phải kiểm tra đối chiếu trước khi vào Địa phủ.
Nói xong Hồ đại phu tiếc nuối lắc đầu: “Hai vị phán quan yên tâm, những điều ta đã làm ta đều nhận. Quả thật là do lỗi của ta nên hơn mười mạng người kia mới ra đi sớm như vậy.”
“...” Bạch Quân Quân.
“...” Lý Văn Li.
Hóa ra lão đại phu này còn tưởng rằng bọn họ là phán quan tới ghi chép khẩu cung.
“Mục đích chúng ta tới tìm ngài là để xin chỉ bảo về vấn đề vu y và cổ trùng.” Bạch Quân Quân nói thẳng ra mục đích mình đến đây.
“Hả?” Hồ đại phu đang định dông dài một hồi, đột nhiên vẻ mặt trở nên lờ mờ.
“Chúng ta đến từ chỗ tiểu đồ đệ của ngài, hắn cũng mắc phải bệnh lạ.”
“Cái gì?” Cuối cùng Hồ đại phu mới tỉnh lại từ trong mê mang, ông ấy lộ ra vẻ mặt khiếp sợ nhìn Bạch Quân Quân và Lý Văn Li: “Các ngươi... các ngươi?”
Nói xong còn đưa mắt nhìn xung quanh.
Sau khi cảm nhận được sự lạnh lẽo của của chiếc bàn cùng với cảm giác chân thật lúc mạch mình đập, ông ấy mới phát hiện mình không phải là hồn lìa khỏi xác mà là thật sự bị đưa theo ra ngoài.
Hồ đại phu nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ: “Các ngươi... cũng là người hành nghề y đúng không?”
“Đúng.” Bạch Quân Quân dứt khoát gật đầu.
“!”
Có thể tới hỏi vấn đề này thì tất nhiên cũng đã phát hiện ra manh mối rồi.
Hồ đại phu lộ ra vẻ mặt kích động đè tay Bạch Quân Quân lại: “Tiểu cô nương, ta nói với ngươi, ngươi nhất định phải truyền đạt lại lời này của ta, nói với Huyện thái gia rằng trước đây quả thật ta đã chẩn đoán sai, căn bệnh mọi người mắc phải không phải là trúng gió mà là trúng cổ độc. Vu y kia có vấn đề, cổ độc là do hắn thả ra, tất cả những chuyện này nhất định là do hắn tự biên tự diễn.”
“Tại sao Hồ đại phu lại nói như vậy?”
“Tuy rằng triệu chứng của người bệnh giống như trúng gió nhưng ta đã thay đến ba phương thuốc điều trị trúng gió nhưng đều không có hiệu quả, thậm chí phương thuốc thứ ba còn làm cho tình trạng của bệnh nhân trở nên xấu đi. Lúc đầu ta cũng tưởng là vấn đề của ta nhưng sau đó ta đã suy nghĩ và hiểu ra, cho dù phương thuốc thứ ba không phải là phương thuốc trị bệnh trúng gió nhưng cũng tuyệt đối không thể khiến người chết được.
Nhưng mà người lại chết.
Đó là bởi vì phương thuốc thứ ba có một loại thuốc, đối với cổ trùng mà nói, phương thuốc này là trí mạng.
Theo ta được biết phương pháp luyện chế cổ trùng là làm cho độc trùng tàn sát lẫn nhau, con cuối cùng còn sót lại là mẫu trùng. Cho nên những loại cổ trùng đó trời sinh đã có hứng thú với xác chết của đồng bạn, chỉ cần ăn xác chết của đồng bạn thì sẽ điên cuồng giết chóc.
Thuốc của ta đã độc chết cổ trùng trong cơ thể của bệnh nhân, những con không chết thì lại bởi vậy mà phát tác, chân tướng chính là như vậy.”
Hồ đại phu nói một lúc lâu, sau khi nói xong vẻ mặt vẫn đau thương như cũ: “Không thể phủ nhận rằng sự chẩn đoán sai lầm của ta đã gián tiếp hại chết thôn dân, nhưng mà vu y kia cũng tuyệt đối không hề vô tội, phải nhanh chóng vạch trần bộ mặt thật của hắn, nếu không e rằng sẽ có càng nhiều người phải chết một cách oan uổng.”
Vu sư kia lấy danh nghĩa chữa bệnh nhưng lại vơ vét của cải bốn phía.
Cho dù đã vơ vét của cải nhưng mỗi ngày hắn đều tập trung dân chúng lại một chỗ, chỉ sợ lấy danh chữa bệnh để tiến hành việc nuôi cổ.
Nghe nói ở thành Vu Tổ, ngoài vu y tốt còn có vu y xấu, chỉ sợ người đến huyện An không phải là vu y tốt.
Nghe Hồ đại phu kể lại xong, hai người lại nhớ đến phương pháp chữa trị quỷ dị của vu y kia, càng cảm thấy không giống như đang cứu người.
“Phải giết những cổ trùng đó như thế nào?” Bạch Quân Quân nhíu mày hỏi điều mấu chốt.
“...” Hồ đại phu ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới lúng ta lúng túng nói: “Ta cũng không rõ cho lắm nhưng mà nghe nói sau khi giết chết mẫu trùng thì những cổ trùng này cũng sẽ chết theo.”
Giết chết mẫu trùng?
Hai người đưa mắt liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng nhớ tới chiếc đầu lâu trong sương mù kia.