Hay là mẫu trùng được giấu trong màn sương mù đó?
Nhưng mà từ trước đến nay vu cổ đều là bí thuật lánh đời không truyền ra ngoài, ngay cả nguyên chủ cũng biết rất ít, càng đừng nói là bọn họ.
Cho nên hai người cũng chỉ đoán mò mà thôi. Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào lão đại phu, hy vọng ông ấy cung cấp thêm nhiều thông tin hữu dụng hơn.
“Còn điều gì cần chú ý liên quan đến thuật vu cổ này nữa không?”
Hồ đại phu lắc đầu: “Ta cũng không biết nhiều lắm nhưng mà thuật vu cổ này là bí thuật khó phòng bị nhất trên đời. Nó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào trong cuộc sống, đồ ăn thức uống hàng ngày của con người. Nếu vô ý ăn nhầm trứng trùng thì xem như cổ trùng đã được gieo vào.”
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đưa mắt nhìn nhau, may mà bọn họ tự đưa theo lương thực, không hề ăn những thứ kia.
Sau khi đưa Hồ đại phu về lại phòng giam, hai người mới chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc này những người trong phòng giam cũng nghe thấy động tĩnh ở bên này nhưng mà không ai lên tiếng cả, chỉ ngơ ngác nhìn hai người.
Dù sao bọn họ cũng không rõ lai lịch của hai người này như thế nào, ngộ nhỡ là người của Tri huyện mà bọn họ lại kêu oan uổng cứu mạng lung tung thì việc chọc đến bọn họ là chuyện nhỏ nhưng nếu bị đưa đến chỗ Tri huyện thì phải làm sao?
Hơn nữa nghe nói mọi người bên ngoài đang mắc bệnh lạ, Hồ đại phu nói nhà tù là chốn bồng lai duy nhất.
Mọi người cảm thấy vào giờ phút quan trọng như thế này thì không nên ra ngoài vẫn hơn.
Cho nên bọn họ im thin thít, không hề lên tiếng.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li thả lỏng gân cốt, chuẩn bị đến làm phiền vu sư kia.
Trong lúc không hề hay biết bọn họ đã dành hơn một giờ ở bên ngoài.
Hai người hơi buồn ngủ ngáp một cái nhưng lại không có thời gian để bổ sung giấc ngủ.
Suốt quãng đường đi lên đài cao, Bạch Quân Quân lại cằn nhằn lải nhải: “Lần này ta không bỏ qua số vàng bạc châu báu này nữa đâu.”
Lý Văn Li buồn cười: “Được được được, ta sẽ chuyển cho đại tiểu thư.”
Bạch Quân Quân nghiêm túc gật đầu.
Lúc đó vu y ở trên đài cao đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy có hai người đang nói gì mà chuyển vàng bạc châu báu.
Hắn không vui mở to mắt ra.
Trong lúc chữa bệnh, toàn bộ người ngoài đều không thể quấy rầy, hai người kia không biết sao?
Đang nghĩ đến đây thì hai người làm ồn kia đã chậm rãi đi tới.
Là hai thiếu niên mặc y phục đỏ.
Nhìn thấy hai người này đi tới, trong mắt vu y lộ ra vẻ khinh thường: “Trẻ em ở đâu tới? Không biết phá hoại đàn tế là tội nặng sao?”
“Thật ngại quá, chúng ta là người ở vùng khác đến, không hiểu cho lắm.” Lý Văn Li trả lời một cách thô lỗ.
“Đáng chết.” Vu y kia vừa nghe thấy giọng điệu của hai người này liền biết bọn họ có ý đến bới móc, không khỏi cười lạnh nói: “Hay cho tiểu tử không biết trời cao đất rộng, hôm nay ta sẽ biến các ngươi trở thành chất dinh dưỡng cho cổ trùng của ta.”
“...” Lý Văn Li cười nói: “Đến đi, chắc ta sợ ngươi.”
Kiểu rêu rao mang theo phong cách hiện đại như vậy làm cho vu sư kia không thích ứng được.
Hắn tức giận vung tay áo lên, chiếc đầu lâu vốn đang lơ lửng trong không trung đột nhiên biến thành một làn sương mù màu xám bay về phía hai người.
Chờ đến lúc thứ này tới gần hai người mới phát hiện ra thứ giống như sương mù này thật ra là rất nhiều con trùng bay nhỏ màu xám.
Những con trùng bay này nhỏ như lông bò, mắt thường gần như không thể nhìn thấy được, chúng lơ lửng ở trong không trung giống như sương mù vậy.
Chúng nó nương theo làn sương mù dày đặc nhanh chóng bay về phía hai người bọn họ.
Lý Văn Li bật cười.
“Cổ trùng có sợ nước hay không ta không biết nhưng chỉ cần là trùng thì chắc chắn sợ lửa.”
Nói xong hắn cũng vung tay lên, Hỏa Long chói mắt bay ra từ trong cổ tay hắn.
Hỏa Long giằng co với sương đen, sương đen sao có thể là đối thủ?
Chỉ trong chốc lát đã bị Hỏa Long nuốt hết, tan thành mây khói, thậm chí không để lại dù chỉ một chút tro bụi.
Vu sư nhìn thấy lửa phun ra từ tay áo thiếu niên này thì không khỏi hoảng hốt.
“Ngươi... ngươi là người của tộc Thôn Hỏa?”
Tộc Thôn Hỏa?