Ông cụ dùng muôi lọc vớt chúng ra rồi để vào bát to, lúc này mới thêm các thứ như dầu muối, một bát hoành thánh thơm ngon ra lò như vậy.
Ông cụ đang muốn bưng qua cho bọn họ thì Lý Văn Li đã thân thiện bưng lấy.
“Chúng ta tự bưng là được rồi.”
Ông cụ nhìn thấy tiểu công tử này không hề có chút kiêu ngạo nào cả thì hơi kinh ngạc.
Một lúc lâu sau mới cười vui vẻ gật đầu: “Được được được, các ngài cần thứ gì thì cứ nói với chúng ta.”
“Vâng.”
Hai tín đồ ăn uống vui mừng ngồi xuống, nghiêm túc thưởng thức bát hoành thánh này.
Tuy rằng ông cụ chỉ là một người bán hàng rong nhưng tay nghề của ông ấy lại khiến hai người cảm thấy vô cùng kinh ngạc và hâm mộ.
Món hoành thánh của ông ấy rất ngon, vừa ăn một miếng đã cảm nhận được hương vị thơm ngon của bột mì, lại thêm cả hương vị tươi ngon của thịt heo, trong thịt heo còn có một loại thịt ăn vào sần sật nữa.
Bạch Quân Quân để ý một chút, chỉ thấy sau khi chín, thứ thịt vốn trong suốt chuyển sang màu đỏ cam pha trắng, chính là miếng thịt này đã đem đến mùi vị tươi ngon sần sật đó.
Bạch Quân Quân cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lý Văn Li cũng cảm khái: “Hóa ra thịt tôm có hương vị thế này.”
Hai kẻ quê mùa lần đầu tiên được ăn món tôm bóc vỏ, đều bị món hoành thánh thịt lợn tôm tươi này hấp dẫn đến mức không ngừng được.
Một bát hoành thánh cũng chỉ có mười viên, đối với hai thùng cơm mà nói không đủ để nhét kẽ răng, vì thế bọn họ bắt đầu chế độ gọi món không ngừng nghỉ.
Đôi phu thê già không ngờ rằng đôi nam nữ xinh đẹp này lại ăn được đến mức đó, đợi đến lúc bọn họ gọi đến bát thứ ba, rốt cuộc ông cụ bà cụ kia không nhịn được mà nhắc nhở: “Con à, buổi tối ăn quá nhiều dễ bị khó tiêu, đừng ăn nhiều như thế.”
Lý Văn Li cười nói với bà cụ: “Ngài yên tâm, chúng ta ăn được.”
Trong thoáng chốc bà cụ không biết nên gói hoành thánh to hơn hay nhỏ hơn chút ít, bà ấy chưa từng gặp đứa trẻ nào ăn được như vậy.
Đang lúc do dự thì đột nhiên trước mặt lại có thêm mấy đứa trẻ, bà cụ vừa định tiếp đón thì mấy đứa trẻ này đã tự giác ngồi xuống bên cạnh hai người Lý Văn Li.
Hóa ra là một nhóm người.
“Trưởng tỷ, hai người đi đâu thế? Muội tìm cả buổi mà không nhìn thấy hai người.”
“Vừa rồi hai người có thả đèn lồng nước không? Vừa rồi A Phú thúc đưa bọn đệ đến cầu Danh Sĩ thả đèn đấy.”
“Phía trên đông lắm, muốn tìm hai người mà tìm không thấy.”
Nhìn thấy mấy người vui vẻ sôi nổi nói xong, Bạch Quân Quân gật đầu trả lời: “Chúng ta thả rồi, đến hạ du thả.”
“Hả? Hạ du? Vậy chẳng phải là cuối sông sao? Thế còn có gì đẹp nữa chứ?”
“Tuy rằng là cuối sông nhưng mà ít người, không đông là được.” Bạch Quân Quân vẫn kiên nhẫn trả lời.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lý Văn Li đã tự giác gọi hoành thánh cho bọn họ, tiêu chuẩn mỗi người ba bát như cũ.
Mấy người Tiểu Thiền có tổng cộng bảy người, thêm cả hai người Phú Quý nữa là chín người.
Mỗi người ba bát chính là hai mươi bảy bát.
Nhìn thấy đơn đặt hàng đột nhiên tăng lên, ông cụ và bà cụ chỉ cảm thấy khuỷu tay run rẩy, không nói đến mấy đứa trẻ hơi lớn nhưng nhìn thấy Bạch Linh Vũ bốn tuổi và Bạch Táp Táp tám tuổi, bà cụ vô thức hỏi một câu.
“Bọn họ cũng ăn nhiều như vậy?”
“Bà à, chúng ta thật sự ăn được mà.” Tiểu Vũ và Bạch Táp Táp đồng thời nở nụ cười.
Bà cụ nhìn thấy như vậy cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể gói hoành thánh cho bọn họ.
Làm cho đôi phu thê già khiếp sợ chính là những đứa trẻ đó quả nhiên ăn được.
Ba bát lớn mà chỉ một lát sau đã thấy đáy, thậm chí súp cũng chẳng thừa.
“…” Ông cụ, bà cụ.
Thế này… thế này là gặp được Thao Thiết sao?
Mấy người Bạch Linh Vũ ăn như gió cuốn mây tan, ăn hết ba bát mới thỏa mãi đặt bát đũa xuống, vẻ mặt bùi ngùi, huyện Anh này thật sự là một nơi tốt, bất kể là mỳ hay là hoành thánh đều rất ngon.
Giá cả của huyện Anh lại khác với huyện Đại, bên này cơ bản duy trì ổn định.