Ở huyện Đại, một cái bánh mỳ có giá hơn mười văn tiền nhưng mà ở đây một bát hoành thánh cũng chỉ có giá hai mươi văn mà thôi.
Điều này cũng gián tiếp cho thấy lương thực ở vùng nội địa Trung Nguyên giàu có hơn đất Đông.
Đến lúc tính tiền, quán hoành thánh của ông cụ và bà cụ đã bị bọn họ ăn hết sạch.
Nhìn thấy chiếc hũ đựng đầy tiền, đôi phu thê già chỉ cảm thấy xúc động không thôi.
“Chuyện này… các ngài… thật sự cảm ơn.”
Đôi phu thê già lộ ra vẻ mặt cảm động, còn không quên dặn dò: “Các ngài về rồi phải đi bộ thêm vài vòng rồi hẵng ngủ, tốt nhất là ăn chút sơn tra tốt cho tiêu hóa.”
Thấy đôi phu thê già quan tâm đến mình như vậy, Lý Văn Li cười gật đầu: “Ngài yên tâm đi, nếu đêm mai chúng ta vẫn ở đây thì nhất định sẽ lại đến thăm.”
“Được được được, cảm ơn các ngài.”
Đôi phu thê vui mừng vẫy vẫy tay chào bọn họ.
Đợi đến lúc tiễn xong bọn họ đi, hai người mới bắt đầu dọn dẹp quán.
Chưa bao giờ nghĩ rằng hôm nay lại có thể dọn quán sớm như vậy, sớm biết như thế thì đã chuẩn bị nhiều hơn rồi.
Lúc bọn họ đang dọn dẹp, chủ quán bên cạnh nhìn bọn họ với vẻ hâm mộ: “Các ngươi may mắn thật đấy, vậy mà lại gặp được mấy người bọn họ.”
“Đúng vậy, hôm nay thật may mắn, cũng không biết mấy đứa trẻ này đã đói bụng bao lâu rồi, nhìn cái cách ăn hoành thánh mà xem, haizz, đáng thương quá.”
Bọn họ cũng có con nhưng mà đã bị trưng binh rồi, bây giờ bọn họ muốn cất ít tiền cho con mình, đợi hắn trở về lấy tức phụ.
Cho nên mỗi khi nhìn thấy thiếu niên xấp xỉ tuổi con mình, bọn họ đều sẽ nhịn không được mà nghĩ đến hắn.
Cũng không biết hắn ở quân doanh có ăn được hay không.
Thời gian trước vất vả lắm mới đình chiến nhưng bây giờ nghe nói chiến tranh lại tiếp tục nổ ra ở đất Đông và đất Bắc rồi, cũng không biết có ảnh hưởng đến Trung Nguyên không nữa.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng bọn họ lại rối loạn.
Chủ quán bên cạnh lại lắc đầu: “Vậy các ngươi nhầm rồi, không phải bọn họ đói bụng mấy ngày rồi đâu, giữa trưa hôm nay, lão Trương quán mỳ cũng gặp được bọn họ, bọn họ gọi mỗi người một lượt mỳ của lão Trương, một lượt đấy.”
“Một lượt?” Đôi phu thê già sợ ngây người.
Một lượt là ý mỗi món được bán đều gọi một phần.
“Chẳng phải vậy sao. Cho nên mới nói hai người gặp được Thao Thiết rồi, Này, các ngươi cứ mừng thầm đi, tức phụ của nhi tử lại nhiều thêm rồi.”
“Ha ha ha, đúng đúng, đợi lát nữa chúng ta cũng đi thả đèn, hy vọng chiến tranh nhanh chóng ngừng lại, nhi tử của mọi người đều bình an trở về.”
“Vậy mong lời nói tốt đẹp của ngươi sẽ trở thành hiện thực.” Chủ quán sát bên vui mừng khoát tay với bọn họ,tiễn bọn họ rời đi.
Mấy người Bạch Quân Quân không hề biết những gì xảy ra ở chợ.
Lúc này người nào người nấy đều vuốt bụng chậm rãi trở về quán rượu Đông Thăng.
Rửa mặt xong, mỗi người đều về phòng của mình, Bạch Táp Táp nhìn thoáng qua chiếc trâm cài tóc được đặt trên bàn trang điểm.
“Trưởng tỷ, trâm cài tóc này của tỷ đẹp thật đấy.”
Lúc này Bạch Quân Quân đang tựa vào bên giường hong tóc, nghe thấy lời của Bạch Táp Táp thì không khỏi đưa mắt nhìn sang: “Muội thích?”
Bạch Táp Táp hé miệng cười: “Thích, trưởng tỷ cài lên đẹp lắm.”
Bạch Quân Quân cong môi: “Nếu muội thích…”
Nàng vốn định nóí vậy tặng cho muội nhưng mà lời đã tới bên miệng rồi lại chẳng thể thốt ra.
Nghĩ đến chiếc trâm đó là Hồ Ly đích thân làm tặng nàng, nếu xuất hiện ở trên đầu Bạch Táp Táp thì không hay lắm.
Bạch Quân Quân nhức đầu nói: “Nếu muội thích, ngày mai ta mua cho muội một cái.”
Bạch Táp Táp liên tục lắc đầu: “Không được, không được.”
Năm đó Bạch Dương Thị gặp nạn là bởi vì tài phú lộ ra ngoài cho nên mới bị dân đói cướp đoạt, nàng cũng không thể lặp lại lần nữa.
Cho dù trưởng tỷ có mua mấy thứ này đi nữa thì cũng chỉ có thể cất giấu không dám đeo, thà không mua thì hơn, hơn nữa bây giờ nàng cũng giống như trưởng tỷ, chỉ búi tóc lên để người ta thấy không đến mức tóc tai bù xù là đủ rồi.