Bạch Quân Quân không ngờ rằng muội muội lại có suy nghĩ như vậy, thấy Bạch Táp Táp hiểu chuyện như thế, Bạch Quân Quân không nhịn được khẽ nhéo khuôn mặt nàng.
“Không sao, thích thứ gì thì cứ việc dùng, không ai có thể giành của muội cả.”
Nhìn trưởng tỷ dịu dàng đáng tin như vậy, trái tim Bạch Táp Táp không khỏi tràn đầy vui mừng, nàng bổ nhào vào trong ngực Bạch Quân Quân: “Cảm ơn trưởng tỷ, muội thích tỷ nhất.”
Từ trước đến nay Bạch Quân Quân chưa từng được đứa trẻ nào nhào vào lòng làm nũng bày tỏ như thế này, nàng hơi xấu hổ gật gật đầu rồi lại vỗ vỗ đầu Bạch Táp Táp, ý bảo Bạch Táp Táp buông ra.
Nhưng mà tiểu muội muội mềm mại ngây thơ lại hiểu chuyện ngoan ngoãn quả thật làm cho người ta yêu thích.
Bạch Quân Quân nghĩ thầm ngày mai phải đi chợ tìm mua một số y phục, trang sức xinh đẹp cho muội muội, nghĩ như vậy tâm trạng của nàng vui vẻ một cách khó hiểu.
Đột nhiên nàng hơi hiểu được tâm trạng của Lý Văn Li.
Trước đây Lý Văn Li từng giúp nàng sửa sang lại y phục, cũng giúp nàng buộc tóc, thậm chí bây giờ còn làm trang sức cho nàng.
Nói thật Bạch Quân Quân từng cảm thấy kỳ lạ, cũng từng khó nghĩ, cứ cảm thấy dường như Hồ Ly quá tự nhiên.
Nhưng mà nghĩ lại thì bình thường Hồ Ly vẫn luôn chăm sóc chu đáo cho Táp Táp và Tiểu Vũ, thậm chí cả mấy tiểu quỷ của đội bảy người, hắn còn từng làm dao găm, tặng quà cho bọn họ.
Ở trong mắt hắn, tất cả bọn họ đều là đệ đệ muội muội, có phải hắn cũng xem nàng là đệ đệ muội muội hay không?
Nghĩ đến khả năng này, đáy lòng Bạch Quân Quân hơi mất mát nhưng mà nàng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.
Có lẽ Hồ Ly nghĩ như vậy thật, không sai, điều mà người ở mạt thế kiêng kị nhất chính là hẹn hò yêu đương, điều này chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút dao của bọn họ mà thôi.
Mà bản thân nàng… cũng nên điều chỉnh lại tư tưởng của mình.
…
Bên kia, Lý Văn Li yên lặng đưa tay khẽ sờ khuôn mặt rất giống đại tiểu thư của Bạch Linh Vũ đang ngủ say, rồi sau đó cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Không ai biết được hắn đang nghĩ điều gì.
…
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa mới ló dạng trên bầu trời, bên ngoài đã vô cùng náo nhiệt.
Bạch Quân Quân mơ mơ màng màng rời giường rửa mặt, A Phú A Quý vui mừng tiến vào mời bọn họ ra bên ngoài.
“Chúng ta đã dựng một đài cao có tầm nhìn cực kỳ tốt ở bên ngoài, đợt lát nữa sau khi xem xong lễ tuần hành sẽ đến chỗ đài cao kia xem biểu diễn, đảm bảo tầm nhìn tốt nhất toàn bộ quá trình.”
Không ngờ nơi này cũng có chỗ VIP, Bạch Quân Quân nhịn không được mà bật cười.
Lúc này, sau khi trải qua một đêm điều chỉnh, lúc nhìn lại Lý Văn Li lần nữa, tâm trạng của Bạch Quân Quân đã không khác gì với thường ngày nhưng mà nàng không đeo trâm cài tóc Lý Văn Li làm.
Lý Văn Li hơi để ý, nhìn thêm vài lần.
Bạch Quân Quân cảm nhận được ánh mắt của Hồ Ly, chột dạ sờ sờ đầu rồi trả lời một cách chính đáng: “Phô trương quá, dùng dải vải vẫn tiện hơn.”
Đôi mắt Lý Văn Li hơi chuyển động, thản nhiên gật đầu, không nói gì nữa.
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” A Phú không phát hiện ra không khí tương đối xấu hổ giữa hai người, kích động đi đến trước mặt bọn họ: “Chúng ta tranh thủ ăn sáng, muộn nữa là không tìm được chỗ đẹp đâu.”
Nói xong lập tức đẩy bọn họ ra ngoài.
Hai người không nói gì nữa, chỉ đi theo A Phú ra bên ngoài.
Quả nhiên bên ngoài đã rất đông đúc, những người bán hàng rong đã sớm đến bày biện gánh hàng của mình, còn có rất nhiều thôn dân chiếm lĩnh những vị trí có lợi ở hai bên ngã tư đường.
A Phú A Phú dẫn bọn họ đi thẳng đến quán bánh nướng áp chảo, chỉ thấy chiếc bánh nướng áp chảo kia đang trôi nổi trong váng dầu phát ra tiếng xèo xèo, bánh từ từ trở nên giòn hơn, đồng thời cũng tỏa ra hương thơm hấp dẫn.
Cuối cùng, chủ quán còn rất có kinh nghiệm mà rắc một nắm hẹ tây lên trên, vì thế hương vị của bánh nướng áp chảo lại càng đậm đà hơn.
Ngửi thấy hương thơm này, sao Bạch Quân Quân còn có thể quan tâm đến chút tình cảm nhi nữ ở trong lòng được nữa.
Trong thời buổi loạn lạc này, có thể sống tốt đã là hiếm thấy rồi, nghĩ đến thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao đó làm gì chứ?