Nhưng đồ ăn đẹp đẽ ở trong mắt Bạch Quân Quân không có nửa điểm hấp dẫn, nàng hành lễ với Văn Nhân Phinh Đình rồi bệ vệ ngồi xuống.
"Vương phi rộng lòng tha thứ, ta đang lúc ăn cơm ngài lại mời ta tới, vì để không ảnh hưởng đến lát nữa xuất hành, cho nên ta đã tự mang theo đồ ăn."
Nói xong nàng gặm một miếng sườn dê trên tay.
"..." Văn Nhân Phinh Đình không nói gì nhìn nàng, liên tiếp hít thở mấy hơi, lúc này mới ổn định cảm xúc: “Ăn những thứ này."
"?" Bạch Quân Quân không hiểu nhìn sang nàng ta.
“Ăn những thứ này!" Văn Nhân Phinh Đình lặp lại một lần nữa.
Lúc này mặt nàng ta trầm như nước, không khách khí như Hồng Môn Yến ngày đó.
Nhưng đối với Bạch Quân Quân mà nói vẻ mặt như thế của Văn Nhân Phinh Đình nàng không thể quen thuộc hơn được, hồi nhỏ người này cũng thường xuyên nhìn nàng như thế.
"Bạch Quân Quân, ngươi cũng đã biết ta hiện tại là vương phi? Ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào?"
Bạch Quân Quân cong môi: "Giết ta thì dễ dàng, nhưng điều kiện tiên quyết là ta phải phối hợp."
Đối với sự uy hiếp của Văn Nhân Phinh Đình, Bạch Quân Quân ngược lại không hề để tâm, cho dù Văn Nhân Phinh Đình là vương phi thì thế nào, đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ là kẻ như giun như dế.
Mặc dù Văn Nhân Phinh Đình mang theo cả ngàn hộ vệ, nhưng nói thật, đối với nàng bây giờ mà nói, giết ngàn người chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thậm chí nếu như nàng nghĩ, hiện tại đến Hoàng Đô giết Hàm Anh vương, làm vua một cõi cũng không nói chơi.
Cho nên Văn Nhân Phinh Đình uy hiếp, đối với nàng mà nói nhẹ như lông hồng, tất cả phải xem nàng có vui lòng phối hợp hay không mà thôi.
Văn Nhân Phinh Đình bị thái độ lợn chết không sợ nước sôi này làm cho tức giận.
"Bạch Quân Quân, ngươi có biết thân phận của mình không!" Văn Nhân Phinh Đình mắt thấy sắp bốc lửa rồi.
“Được được được." Bạch Quân Quân phối hợp gật đầu, ai bảo nàng không quan tâm đến hoàng quyền chứ.
Không muốn làm vua một cõi cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục nghe theo vua xứ này.
Tâm trạng của Bạch Quân Quân vô cùng tốt buông sườn dê xuống, cầm khăn tay bên cạnh lau tay.
Nguyên chủ vốn dĩ chính là tiểu thư sĩ tộc, đối với lễ nghi rửa tay, cầm đũa các loại, xem như đã khắc vào trong máu, cho dù Bạch Quân Quân là một người khô khan thô tục vô cùng, nhưng động tác đã khắc vào máu xương này vẫn làm tương đối nhàn nhã.
Nàng chậm rãi rửa sạch tay, lúc này mới chậm rãi ăn món cung đình trên mặt bàn.
"Ngươi thật là kỳ quái, muốn mời ta ăn cơm thì nói, vì sao phải làm ra dáng vẻ hung thần ác sát như vậy? Hay là nói, trong mắt ngươi những thứ này quả thực khó ăn? Ăn nó chính là tiếp nhận sự trừng phạt?"
Phía đối diện, Văn Nhân Phinh Đình cũng bất động, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn nàng.
Bạch Quân Quân thấy nàng ta không để ý tới mình, cũng không cần phải nhiều lời nữa, thuần thục nhanh chóng ăn sạch mười đĩa đồ ăn trước mặt, lúc này mới mở miệng lần nữa: "Đại tỷ, ta ăn sạch rồi ngươi ăn cái gì?"
"..." Văn Nhân Phinh Đình đen mặt: "Ai là tỷ tỷ của ngươi!"
"..." Bạch Quân Quân.
Làm sao người xưa lại so đo tỷ tỷ muội muội như thế nhỉ.
Được rồi, hóa ra vị nữ sĩ này đến kỳ kinh nguyệt rồi hả?
Vô duyên vô cớ bảo nàng tới nơi này âm dương quái khí một phen.
Hay là nói lại có chỗ nào khiến nàng ta phát bực?
Bạch Quân Quân chớp mắt, không thể? Những ngày này bản thân mình cũng rất ngoan, không lỗ mãng.
Cho dù đội ngũ của Văn Nhân Phinh Đình đi còn chậm hơn so với rùa đen, nhưng nàng cũng không chê, Văn Nhân Phinh Đình dựa vào cái gì mà chê nàng?
Hay là nói Văn Nhân Phinh Đình âm thầm dùng loại phương thức này để khen thưởng nàng?
Mặt đen thưởng cho nàng thứ đồ khó ăn như vậy?
Bạch Quân Quân không nhận được đáp án, chỉ có thể lau m miệng nói: "Trừ ăn ra, còn có dặn dò gì khác hay không?"
"Ngươi đi đi." Văn Nhân Phinh Đình lại nói.
"?" Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua Văn Nhân Phinh Đình đã nhắm mắt, chỉ cảm thấy như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.