Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 596 - Chương 596. Chứng Kiến Bí Mật

Chương 596. Chứng kiến bí mật Chương 596. Chứng kiến bí mật

Hai người dính chặt lấy nhau như bánh gạo, mặt dính lấy mặt, thân thể dán chặt vào nhau, khi đi ngang qua nhau nhau, bọn họ còn có thể nghe rõ tiếng tim đập của đối phương.

Một lúc lâu sau mới miễn cưỡng thay đổi được vị trí.

Lý Văn Li bị đại tiểu thư dùng bạo lực đẩy ra phía sau, cũng chẳng biết nên làm thế nào.

Bạch Quân Quân cũng không rảnh lo mấy chuyện ấy, nàng lập tức để cây ăn thịt côn trùng leo lên vách đá.

“?”

Cây ăn thịt côn trùng khó khăn lắm mới được chủ nhân nhớ tới, nhìn vách đá này bằng vẻ mặt khó hiểu.

Ngay sau đó, Bạch Quân Quân bóp chặt cây một cách bạo lực, cây ăn thịt bị bóp chặt mà phun ra một chút axit.

Vách đá kia gặp phải axit sinh lý của cây ăn thịt thì lập tức tan chảy thành bùn đất.

Bạch Quân Quân tay cầm cây ăn thịt mà như nắm trong thay một loại vũ khí sinh hóa hàng đầu, đi tới chỗ nào cũng đánh đâu thắng đó, không có thứ gì cản nổi.

Lý Văn Li nhìn tên trộm hang trước mắt này, càng nhìn càng cảm thấy buồn cười.

Dị năng hệ Mộc quả nhiên là vạn năng, nếu như mọi tên trộm mộ đều có được dị năng hệ mọc này, vậy thì trên thiên hạ làm gì có ngôi mộ nào không vào được?

Chẳng trách đại tiểu thư có thể biến căn cứ Gấu Trắng thành căn cứ lớn nhất trong tứ đại căn cứ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Nhìn công phu của người ta mà xem! Đang cười nói vui vẻ, bỗng nhiên vách đá đã tan thành mây khói.

Khi cây ăn thịt chuyển từ thân hình béo ục ịch ban đầu thành vẻ héo hon gầy gò, đại tiểu thư mới chịu dừng tay.

Hiển nhiên, bọn họ sẽ phải nghĩ cách để xuyên thủng tấc tường cuối cùng kia.

Có điều Bạch Quân Quân nhạy bén cảm nhận được đã có thể ngừng tay, khó khăn lắm mới chịu dừng lại.

Chỉ khoét được hai lỗ khoảng chừng một tấc trên bức tường dày.

Vì để khen thưởng cây ăn thịt côn trùng, Bạch Quân Quân rót vào cơ thể nó một chút dị năng.

Có được dị năng của Bạch Quân Quân, cây ăn thịt côn trùng vô cùng phấn khởi, động tác vốn chậm rì rì lại trở nên nhanh nhẹn hoạt bát như xưa.

Bị ném lại vào không gian, cây ăn thịt rảo bước khắp nơi, khiến cho Tiểu Thự Sam vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

Ngay lúc này, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li men theo hang động bí mật vào tận sâu bên trong.

Bọn họ trông thấy trước mắt là một thạch thất đèn đuốc sáng trưng, thạch thất có một cột gỗ khắc những chữ kỳ lạ, trên cột gỗ nọ có rất nhiều vách đen, nối tiếp với nơi có vạch đen là vô số ngăn kéo, có rất nhiều giấy tờ được ghi chép đang tự động di chuyển vào trong ngăn, âm thanh bánh răng hẳn là cũng phát ra từ đây.

Nhưng âm thanh này lại rất nhỏ, nếu không phải các giác quan của bọn họ phát triển hơn bình thường, vậy hẳn là sẽ không phát hiện ra được.

Tuy rằng hai người chưa biết nhiều sự đời, nhưng cũng biết bọn họ đã căn cứ ngầm của một tổ chức nào đó.

Cũng không biết nơi này thuộc về ai, theo lý mà nói, đây là hoàng đô, vậy nơi đây hẳn là chỗ thuộc về Hàm Anh Vương nhỉ?

Hai người đang nghĩ ngợi, thạch thất kia bỗng xuất hiện tiếng bước chân.

Chẳng bao lâu sau, một người gầy gò mặc áo choàng từ tốn tiến vào thạch thất, phía sau hắn ta còn có vài người đi theo.

Bạch Quân Quân nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, ngoại hình của mấy người kia tật là quen!

Phía sau người bí ẩn kia là một vài người trẻ tuổi, Bạch Quân Quân đã từng gặp một trong số bọn họ, là Triệu Tiểu Miêu của Triệu gia trang.

Triệu Tiểu Miêu xuất hiện là chuyện nằm ngoài dự liệu của bọn họ, ngay cả người có lòng dạ thâm sâu khó lường như Lý Văn Li cũng vô cùng kinh ngạc.

Khi trước sau khi hai người bọn họ để lại nàng ta cho huyện nha thái gia thì không hề bận tâm tới nữa, sau này nghe tri nói Triệu Tiểu Miêu đang bình phục rất nhanh, hai người cũng chẳng để ý nữa.

Chẳng ngờ nàng ta cũng khởi hành tới hoàng đô, lại còn dính dáng tới một tổ chức thần bí nào đó.

Như vậy là sao chứ?

Trong mắt hai người đều hiện lên vẻ nghi hoặc, có cảm giác lần này chạy loạn, lại vô tình khám phá ra bí mật kinh thiên động địa nào đó.

Khi hai người vẫn còn đang nghĩ ngợi đủ đường, người bí ẩn mặc áo choàng kia lên tiếng:

“Biết vì sao ta đưa ngươi tới nơi này không?”

Triệu Tiểu Miêu khom người, chắp tay hành lễ, khiêm tốn trả lời:

“Không biết.”

Lúc này nàng ta và thiếu nữ tuyệt vọng ủ dột của Triệu gia trang kia đã như hai người hoàn toàn khác nhau, Triệu Tiểu Miêu mặc y phục lộng lẫy xa hoa, trang điểm xinh đẹp, trong ánh mắt có bảy phần tiêu diêu tự tại, ba phần thanh lãnh xa đời.

Bình Luận (0)
Comment