Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 612 - Chương 612. Không Có Mắt

Chương 612. Không có mắt Chương 612. Không có mắt

Đúng lúc này, sau lưng Bạch Quân Quân truyền đến tiếng bước chân.

"Hừm, nhìn dáng vẻ này ta tưởng là ai chứ."

Bạch Quân Quân nghe vậy quay đầu, chỉ thấy một nữ nhân mặc y phục khá hoa lệ chậm rãi đi tới, hai bên trái phải của nàng ta đều có một nha hoàn đỡ, dáng vẻ kia, giống như hoài thai bảy, tám tháng, nhưng bụng của nàng ta lại bằng phẳng.

Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua cô nương sĩ diện này, nhanh chóng nhớ lại, đây không phải là một trong số Trắc phi mà nàng nhìn thấy ngày đó ở tiểu viện của Văn Nhân Phinh Đình hay sao?

Bạch Quân Quân im lặng đứng đấy, chỉ đợi xem nàng ta muốn làm gì.

Người kia cũng không khiến cho Bạch Quân Quân thất vọng, cong môi xinh đẹp một cái.

"Ngày đó vội vàng chỉ thấy một lần không nhận ra được, hóa ra là ngươi à, Bạch Quân Quân."

"?" Bạch Quân Quân vẫn như cũ là vẻ mặt mờ mịt nhìn sang nàng ta, dường như đang suy nghĩ tên của nàng ta.

Lý Yên Nhiên đã sớm quen thuộc với dáng vẻ này của Bạch Quân Quân, cười híp mắt đi tới chỗ nàng: "Ngươi quả nhiên vẫn như trước kia, vẫn như cũ mắt cao hơn đầu, không để người nào vào trong mắt.

Nhưng...

Thân phận hiện tại của ngươi không còn giống trước đây nữa."

Lý Yên Nhiên nói xong, từng ngón tay nhỏ nhắn sơn màu đỏ, chọc từng cái lên bả vai Bạch Quân Quân.

"Lúc này, Bạch Dương thị tộc của các ngươi đã sụp đổ rồi, ngươi chẳng qua chỉ là một nữ cô nhi hư danh, thậm chí chỉ có thể làm thủ hạ của Văn Nhân Phinh Đình như chó vẫy đuôi mừng chủ sống qua ngày, quả nhiên là đáng thương.

Mà ta thì không giống như vậy, ta..."

Lý Yên Nhiên đang chuẩn bị chế nhạo Bạch Quân Quân, thuận tiện thổi phồng bản thân, một giây sau Bạch Quân Quân đột nhiên nhúc nhích, Lý Yên Nhiên đã phát hiện thân thể mất khống chế, giữa lúc trời đất quay cuồng, nàng ta bịch một tiếng tiến vào ao hoa sen.

Hai nô tỳ đang đỡ nàng ta nhìn thấy chủ tử đột nhiên bị người khác ném qua vai rơi vào trong nước, kinh hãi hét ầm lên.

Lý Yên Nhiên rơi vào trong nước thì ướt sũng chật vật, y phục đồ trang sức tất cả đều loạn tung tùng phèo, lúc này cá chép bị dọa chạy tứ tán, chỉ có nàng ta khua tay ở trong nước, dáng vẻ kia chật vật lại thê lương.

"Cứu mạng a! Cứu mạng a!"

Lý Yên Nhiên như bị điên hò hét điên cuồng, nàng ta bàng hoàng bất lực, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tuyệt vọng.

Hai nha hoàn nhanh chóng nhảy xuống cứu người.

Nhưng đi một chút như thế mới phát hiện nước không quá bắp chân, căn bản không tính là sâu.

Lý Yên Nhiên cảm thấy mình phải chịu sự nhục nhã quá lớn, nàng ta hung dữ nhìn chằm chằm người trên bờ, hận không thể kéo nàng xuống để cùng chết.

Lúc này Bạch Quân Quân đang đứng cạnh cái ao, dù bận vẫn ung dung nhìn sang nàng ta: "Thật ngại quá, ta là người ghét nhất người khác động tay động chân với mình."

"Ngươi điên rồi! Ngươi có biết ta là ai hay không!" Lý Yên Nhiên tức giận gào thét.

"Ừm, vừa mới nghĩ ra." Bạch Quân Quân nghiêm túc gật đầu: "Ngươi là Lý Yên Nhiên con gái thứ hai của chú ruột của Lễ Bộ Thượng Thư, bây giờ là Trắc phi của Hàm Anh Vương?"

"Nếu đã biết, ngươi còn dám đắc tội với ta? Ngươi có biết thân phận của ngươi bây giờ hay không!" Lý Yên Nhiên nói xong giãy dụa về phía trước, chắc chắn phải lôi nữ nhân vênh váo trên bờ xuống nước.

Đúng lúc này, sau lưng Bạch Quân Quân lại một lần truyền đến tiếng quát lớn nghiêm khắc.

"Các ngươi đang làm cái gì vậy!"

Là Văn Nhân Phinh Đình và một đám quý nữ đi ra ngoài.

Lúc này đám quý nữ nhìn một màn trước mắt, xì xào bàn tán.

Lý Yên Nhiên bị đủ người bình phẩm như thế, trong lòng càng tức giận hận không thể xé nát Bạch Quân Quân mới tốt.

Nàng ta ủy khuất đứng dậy từ trong ao: "Tỷ tỷ, xú nha đầu Bạch Quân Quân đáng chết này cư nhiên phạm thượng dám can đảm hành thích muội."

"Hành thích?" Một đám quý nữ không khỏi lùi hoàn toàn về phía sau một bước, trên mặt đều là sự sợ hãi.

Văn Nhân Phinh Đình lại không động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta: "Ngươi tới nơi này làm gì."

Bình Luận (0)
Comment