"Muội..." Lý Yên Nhiên chột dạ cúi đầu.
Mặc dù nàng ta là Trắc Phi, nhưng trong lễ pháp đã nói, Hàm Anh Vương chưa trở thành hoàng đế, nàng ta cũng chỉ là thiếp mà thôi.
Chủ nhà lo liệu yến hội, thiếp thì không thể ngồi trên càng không thể tiếp khách.
Ngoại trừ Văn Nhân Phinh Đình và một vương phi khác có địa vị ngang nhau, nàng ta đã cảnh cáo sáu Trắc Phi này từ trước, không thể tới gần nơi này.
Nhưng Lý Yên Nhiên lại không coi lời nàng ta vào trong lòng.
Hơn nữa còn nói cái gì mà Bạch Quân Quân ám sát nàng ta!
Quả thực là trò cười!
Năm đó, nàng ta và Bạch Quân Quân khập khiễng người sáng suốt đều biết, Lý Yên Nhiên tất nhiên là ỷ vào thân phận của mình muốn chèn ép Bạch Quân Quân, kết quả bị Bạch Quân Quân dạy dỗ.
Nếu là ngày thường còn chưa tính, nàng ta có biết lúc này Bạch Quân Quân có giá trị như nào đối với bọn họ mà nói hay không! Nếu như hỏng chuyện tốt của bọn họ, Lý Yên Nhiên chết một trăm lần cũng không đủ!
Giờ phút này trên mặt Văn Nhân Phinh Đình là một tầng sương lạnh.
"Ngươi không những phá hư quy củ của vương phủ, còn ăn nói ngông cuồng lừa gạt mọi người, mất hết mặt mũi của vương phủ!"
Bạch Quân Quân trong nháy mắt hiểu rõ lập trường của Văn Nhân Phinh Đình, không nhịn được cong môi tiếp tục bỏ đá xuống giếng: "Vương phi anh minh, ta vừa mới ở đây chờ Điểm Hồng tiểu tỷ tỷ đi truyền lời, ai ngờ lại có người chạy tới kỳ quái nói ta một trận.
Mặc dù ta chỉ là một nữ cô nhi nho nhỏ, nhưng đối với quy củ thiếp không thể tham gia yến hội vẫn hiểu, cho nên có lòng tốt nhắc nhở Trắc Phi trở về.
Ai ngờ nàng ta lại tiến lên đây động thủ với ta, ta chỉ khẽ nghiêng người, Trắc Phi nương nương tự mình rơi vào ao hoa sen, nói thật ta cũng rất sợ hãi."
"Nói bậy! Bạch Quân Quân ngươi gạt người!" Bị Văn Nhân Phinh Đình chèn ép khí thế của Lý Yên Nhiên lại bị nâng lên lửa giận, nói xong lại muốn nhào tới đánh Bạch Quân Quân.
"Đủ rồi!" Văn Nhân Phinh Đình đen mặt bảo thị vệ tới: "Mời Lý Trắc phi về viện tử diện bích hối lỗi, phạt chép nữ giới một ngàn lần, tu tâm dưỡng tính cho tốt!"
"Vâng!"
Đây đều là thị vệ riêng của Văn Nhân Phinh Đình, mệnh lệnh của chủ tử, làm gì quan tâm đến Lý Yên Nhiên đang gào khóc, trực tiếp đưa nàng ta đi như áp giải phạm nhân.
Chờ Lý Yên Nhiên đi rồi, cuối cùng nơi này cũng thanh tịnh.
Lúc này Văn Nhân Phinh Đình mới nhìn về phía Bạch Quân Quân, Bạch Quân Quân đang chớp một đôi mắt to vô tội, xấu hổ mang theo e sợ nhìn sang nàng ta.
"..." Văn Nhân Phinh Đình.
Nàng ta cũng không nói ra lời trách cứ, dù sao Bạch Quân Quân là nhân vật chính đêm nay, không tiện làm khó dễ.
Hơn nữa Lý Yên Nhiên này xưa nay không có nhãn lực thích ăn đòn, bình thường nàng ta lấy danh hiền hậu một nhẫn hai nhịn, bây giờ Bạch Quân Quân đã chỉnh nàng ta thành dáng vẻ này, nói thật Văn Nhân Phinh Đình cảm thấy rất hả giận, cho nên cũng mở một mắt, nhắm một mắt.
"Tiếp đón không chu đáo, xin Bạch cô nương thứ lỗi."
Văn Nhân Phinh Đình chẳng những không trách cứ Bạch Quân Quân, mà còn nhận lỗi tạ tội với nàng.
Chuyện này trong mắt đám quý nữ, phu nhân này là kinh ngạc cực kỳ.
Dù sao Bạch Quân Quân và Văn Nhân Phinh Đình là kẻ địch ai mà không biết?
Nhớ năm đó, lúc các nhà xử lý yến hội đều phải đặc biệt chú ý vị trí của hai vị tổ tông này.
Không thể để cho các nàng áp sát quá gần, cũng không thể để cho các nàng chệch hướng trung tâm, mỗi lần hai nàng dự tiệc mọi người đều nơm nớp lo sợ, sợ các nàng một lời không hợp là sẽ nội đấu.
Ba năm qua đi, một người trở thành vương phi cao cao tại thượng, một người là nữ cô nhi vong tộc.
Mọi người cho là ván này Văn Nhân Phinh Đình thắng, nàng ta nhất định sẽ chỉnh đốn lại người đã từng là "Tử địch" này, ai ngờ Văn Nhân Phinh Đình cũng không làm như thế, thậm chí còn bảo vệ Bạch Quân Quân.
Ở đây có ai không phải là kẻ thông minh?
Mặc dù các nàng không cần phải nịnh bợ Bạch Quân Quân, nhưng Văn Nhân Phinh Đình đã đứng về phía Bạch Quân Quân, các nàng dĩ nhiên cũng phải đi theo.