Không, nói đúng ra là hai “kẻ hủy diệt trái cây”.
Lúc này Lý Văn Li cũng đang ăn vô cùng sung sức, hai người chỉ tập trung ăn hoa quả mà không bận tâm đến ai như thể đây là chốn không người.
Bạch Quân Quân thì cũng thôi đi, Lý Văn Li cũng ăn như trồng như hổ, lại còn ăn với phong cách vô cùng tao nhã, vô cùng lịch thiệp, xuất trần thoát tục tựa như một vị công tử dịu dàng đang phẩm trà, bình thơ.
Văn Nhân Phinh Đình nhìn hắn mà thất thần.
Đúng lúc này, Vũ Văn Loan Phi từ bên ngoài sải bước tiến vào.
Hắn nhìn hai người ngồi trong đại điện, nhoẻn cười:
“Lần này nha đầu Quân Quân tới đây tìm ta để nói chuyện gì vậy.”
Bạch Quân Quân nhét quả vài cuối cùng vào trong miệng, nhân lúc bọn họ không chú ý, nàng còn cuỗm hơn phân nửa nhét vào không gian, sau đó mới thong thả đứng dậy hành lễ với Vũ Văn Loan Phi.
“Điện hạ, có việc cần bẩm báo với người, sự tình trọng đại, mong rằng điện hạ có thể đi tới nơi khác để nói chuyện.”
Vũ Văn Loan Phi không nghi ngờ gì, lập tức mời hai người đến thư phòng.
Văn Nhân Phinh Đình đang do dự không biết có nên đi theo hay không, thì Vũ Văn Loan Phi đã quay đầu lại nói với nàng ta: “Phinh Đình cũng đi cùng với chúng ta.”
Văn Nhân Phinh Đình không ngờ Vũ Văn Loan Phi lại tin tưởng mình đến thế, trong lòng nàng ta vô cùng cảm động, đồng thời lại thầm cảm thấy hổ thẹn vì khi nãy đã nhìn Lý Văn Li như vậy.
Lấy lại bình tĩnh, Văn Nhân Phinh Đình đi theo Vũ Văn Loan Phi về phía thư phòng.
Nơi này là trung tâm của phủ hoàng tử, cũng là nơi an toàn nhất.
Vũ Văn Loan Phi giải quyết rất nhiều chuyện hệ trọng liên quan tới an nguy của đất nước tại thư phòng này.
Vũ Văn Loan Phi bước vào thư phòng, giọng điệu vẫn bình thản, dịu dàng như cũ. Hiển nhiên, hắn cũng không nghĩ Bạch Quân Quân và Lý Văn Li tìm tới chỗ này bởi chuyện gì to tát lắm.
Cặp đôi thẳng như ruột ngựa này cũng không việc gì phải úp úp mở mở, trực lập tức thẳng vào vấn đề:
“Thật không dám giấu, hôm qua chúng thần đã phát hiện ra một bí mật động trời ở Pháp Hoa Tự, chuyện này rất hệ trọng, chúng thần đã suy nghĩ rất lâu mà không biết có nên báo với điện hạ hay không.”
“Chuyện gì?” Vũ Văn Loan Phi thấy thái độ của bọn họ như vậy thì cũng không khỏi căng thẳng.
Hay là... Thái phi dan díu với thị vệ?
Hắn nhíu mày thật chặt, chuẩn bị tinh thần bị sét đánh ngang tai. Mấy tin đồn trong hoàng tộc này tuyệt đối không được phép để người ngoài trông thấy, nếu Bạch Quân Quân chứng kiến ảnh này, vậy thì hắn chỉ có thể... Tiêu thật nhiều tiền để mua đứt tin đồn này, thậm chí còn phải ban chết cho cả thái phi và thị vệ nào đó…
“Nhà thần và Pháp Hoa Tự có giao tình sâu đậm, phương trượng trông như thế nào, thần là người rõ nhất, hôm qua thần đã vô tình phát hiện ra phương trượng này là giả.”
Thì ra là vấn đề của phương trượng... Vậy thì không hề gì.
Vũ Văn Loan Phi thở phào nhẹ nhõm, một lúc lâu sau mới bàng hoàng: “Phương trượng giả? Sao có thể như vậy được?”
“Chắc chắn không thể có chuyện đó, Thiện Từ phương trượng sao có thể là giả được chứ.” Văn Nhân Phinh Đình cũng không tin.
Suốt mấy năm nay, nàng ta thường xuyên đi thăm thái phi, ít nhiều gì cũng có tiếp xúc với phương trượng của Pháp Hoa Tự.
Theo như nàng ta được biết, thói quen và cử chỉ của phương trượng cũng chẳng khác ngày thường là bao.
Bạch Quân Quân nhìn nàng ta thật sâu, sau đó hỏi rằng: “Thật sự không có chút sơ hở nào hay sao?”
Văn Nhân Phinh Đình muốn gật đầu, nhưng lại không dám nói chắc, cuối cùng chỉ có thể đáp rằng: “Trước kia ta cũng không tiếp xúc với người này bao nhiêu, nhưng mấy năm nay, phương trượng vẫn chẳng có gì thay đổi cả.”
Dù sao ba năm về trước Văn Nhân Phinh Đình cũng chỉ là một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi. Các thiếu niên thời ấy tới Pháp Hoa Tự chủ yếu là vì mục đích du sơn ngoạn thủy, làm gì có ai nghiêm túc lắng nghe phương trượng giảng giải Phật.
Cho nên tới khi các thái phi được đưa tới Pháp Hoa Tự, Văn Nhân Phinh Đình mới coi như có qua lại với phương trượng, nếu có sơ hở gì thì mấy năm nay nàng ta đã phát hiện ra từ sớm.
Bạch Quân Quân cười khẩy: “Vậy thì quả không sai, thật ra ba năm về trước, phương trượng đã bị người ha hãm hại, sau đó giả danh.”
“Chuyện này... Chuyện này quá hoang đường.”
Văn Nhân Phinh Đình lắc đầu nguầy nguậy: “Trên đời này làm gì có chuyện như vậy, cho dù là hai đứa trẻ song sinh thì cũng có người mập người ốm, huống chi là hai kẻ hoàn toàn xa lạ.”