Nhưng nghĩ lại, người này đã có thể vì Ngũ vương gia mai danh ẩn tích nhiều năm, chết vì hắn thì có cái gì kỳ quái? Suy cho cùng là bản thân mình khinh địch, còn tưởng rằng lấy mất độc dược trong miệng hắn ta là không sao rồi, haizz.
Nhìn hòa thượng giả một dáng vẻ cầu người được người vui vẻ chịu chết, nàng không nhịn được thở dài một hơi: "Ngươi không biết à? Kỳ thật cắn lưỡi không nhất định sẽ có thể chết.
Nhưng ngươi đã thích tra tấn chính mình, ta cũng không tiện ngăn cản.
Không tin ngươi cứ chờ ở đây, nhìn xem là ngươi chết trước hay là ta lấy được nơi này trước.
Phải rồi, nếu có người nhận tội, chẳng phải là nói ngươi hi sinh vô ích rồi hay sao? Hỏng bét, về sau phải làm một người nói ngọng rồi."
Bạch Quân Quân nhìn có chút hả hê nói xong, hòa thượng giả này thiếu chút tức chết, đầu lưỡi đang chảy máu cũng mãnh liệt hơn rất nhiều lần.
Nhưng thật đúng là như Bạch Quân Quân nói, hắn ta chỉ cảm thấy nhận thấy đầu lưỡi đau nhức vô cùng, nhưng dấu hiệu sinh mệnh biến mất thì một chút cũng không có.
Quá trình chờ chết chắc chắn là đáng sợ nhất, loại cảm giác nhỏ bé bất lực kia sắp nuốt mất chính mình.
Nhưng đây là con đường mình chọn, hắn ta cũng không có cách nào, bây giờ hắn ta bị trói gô ngay cả cơ hội để tự cứu cũng không có.
Không nghĩ tới ẩn náu ba năm ở đây, cuối cùng rơi vào tình trạng này, hòa thượng giả mất hết can đảm sống không bằng chết.
...
Bạch Quân Quân bước nhanh ra ngoài, nàng không mở cửa, mà chính là trực tiếp nhảy lên bờ tường, theo tầm mắt bao quát cũng thấy rõ bên ngoài đang đánh nhau khó mà phân ra đâu là thị vệ đâu là hoà thượng.
Nhưng những hòa thượng này càng tụ càng nhiều, phóng mắt nhìn khoảng chừng bảy, tám trăm người.
Bảy tám trăm đối đầu với 100, cho dù thị vệ đại nội là cao thủ thì sao chứ?
Ở trong tình cảnh cậy mạnh hiếp yếu cho dù là đứng đầu võ lâm cũng sẽ bị kéo chết chớ nói chi là bọn họ.
Lúc này đã có không ít thị vệ bị thương hoặc ngã xuống.
Đúng lúc bọn họ cảm thấy có lẽ toàn bộ sắp ngỏm ở đây, hậu phương truyền đến một giọng nói thanh thúy âm vang.
"Tất cả thị vệ đại nội nghe lệnh, rút về tịnh xá tri túc thường nhạc."
Đám thị vệ đại nội sững sờ, rối rít quay đầu lại nhìn thấy một thiếu nữ mặc y phục vải đay đứng ở bờ tường, bọn họ không kịp phản ứng.
Chỉ có duy nhất nhìn thấy thủ dụ của Bạch Quân Quân lập tức hô to: "Thủ dụ của điện hạ đã phân phó, toàn bộ đều nghe theo sự sắp xếp của vị cô nương này!"
Mặc dù không biết Bạch Quân Quân có lai lịch thế nào, nhưng thị vệ vẫn như cũ lựa chọn tin tưởng nàng, bọn họ từ bỏ chiến trường, tập kết đồng đội rút về phía cửa.
Các hòa thượng nhìn thấy thị vệ muốn chạy dĩ nhiên không đồng ý, nhưng Bạch Quân Quân sao có thể để cho bọn họ đạt được.
Trên tay của nàng không ngừng bắn ra những mũi tên màu đen.
Những mũi tên này bách phát bách trúng kẻ địch theo đó ngã xuống đất, dành ra được không ít thời gian cho những thị vệ này chạy trốn.
Trong chốc lát tất cả thị vệ đều đi vào tịnh xá Trúc Lâm.
Bạch Quân Quân lại phân phó một tiếng: "Bảo vệ tốt bên trong, cũng chú ý kỹ bờ tường, đừng để cho người ta phản công tiến vào bắt rùa trong hũ."
"Cô nương ngươi thì sao?" Thị vệ đại nội có chút lo lắng.
"Yên tâm đi, những người này không phải là đối thủ của ta, các ngươi đừng kéo chân ta là được."
Bạch Quân Quân giải thích xong nhảy xuống khỏi bờ tường, hai tay nàng vừa thu lại, những mũi tên vừa đâm xuyên thấu vào tim kẻ địch đột nhiên bay lên.
Nếu như nói kiếm gió của Lý Văn Li là thứ chém giết vô hình, vậy đoản tiễn này của nàng là thứ chém giết hữu hình.
Lúc này, những người ở đây trong mắt Bạch Quân Quân đã là người chết, cho nên nàng không ngại để cho những người này nhìn thấy dị năng của nàng.
Các hòa thượng chỉ nhìn thấy đoản tiễn dùng tốc độ không hợp với lẽ thường bay tán loạn trên không trung, đáng sợ hơn chính là những mũi tên này như có mắt, chúng nó có thể nhìn chuẩn xác trái tim của mọi người, sau đó không chút do dự đâm xuyên qua.
Sau khi mọi người được chứng kiến sức mạnh của đoản tiễn này thì chạy trốn tứ phía.
Nhưng trốn thì có ích lợi gì?