Tất cả mũi tên đều do Bạch Quân Quân dùng dị năng khống chế, chỉ cần ở trong tầm mắt của Bạch Quân Quân, những người này sẽ không có cơ hội sống sót.
Trong thoáng chốc, gần ngàn người đã bị xử lý sạch sẽ.
Đúng lúc này, trong Tàng Kinh Các cũng truyền tới tiếng đánh nhau và rên rỉ.
Chắc hẳn Lý Văn Li cũng bắt đầu đơn độc hành hạ đám cặn bã.
Bạch Quân Quân không nghi ngờ chút nào về năng lực chiến đấu của hồ ly, cho nên nàng không lựa chọn đến Tàng Kinh các, mà là tiếp tục dạo chơi ở bên ngoài, giết chết tất cả những tên đi lạc hoặc đang ẩn trốn m.
Dù sao, nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi tới lại tái sinh. Huống chi là tử sĩ tinh nhuệ bị Ngũ vương gia tẩy não với cường độ cao.
Cho dù bọn họ hạ quyết tâm giúp Vũ Văn Loan Phi này làm sạch sẽ một vùng, đã như vậy đương nhiên không thể để lại một người còn sống, nếu không sẽ khiến người này chạy đi mật báo không thể nghi ngờ là tìm phiền toái cho mình.
Nàng muốn làm chính là trực tiếp cắt đứt sự liên hệ của Ngũ vương gia và nơi này.
Cho nên Bạch Quân Quân càn quét vô cùng cẩn thận, khi nàng tiếp tục di chuyển về phía cửa chùa, lại một lần oan gia ngõ hẹp nhìn thấy sư phụ của phòng tiếp khách.
Lúc này vị sư phụ tiếp khách đang cõng một bao đồ lớn, đang định chạy xuống dưới núi.
Bạch Quân Quân thấy thế lập tức đuổi theo, không bao lâu đã đứng trước mặt sư phụ tiếp khách.
Sư phụ tiếp khách nhìn thấy Bạch Quân Quân đột nhiên xuất hiện, không khỏi sững sờ.
Một lúc lâu mới ngượng ngùng cười: "Quân Quân thí chủ, ngài làm cái gì vậy."
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Tiểu tăng... Tiểu tăng..."
Thật ra vừa rồi sư phụ tiếp khách cũng nhìn thấy dáng vẻ sát nhân khủng bố của Bạch Quân Quân, hắn ta tự biết không phải là đối thủ, giờ phút này chỉ có thể yếu thế, mặc kệ Bạch Quân Quân nghĩ gì muốn gì hắn ta cũng sẽ phối hợp.
Nhưng một giây sau, hắn nghe thấy vút một tiếng, tiếp theo trên vai nhẹ hẳn, mặt đất cũng truyền tới tiếng đinh đinh đang đang thanh thúy.
Sư phụ tiếp khách cúi đầu xem xét, chỉ thấy chiếc túi vội vàng thu thập bị Bạch Quân Quân cắt thủng một lỗ, lúc này những thỏi bạc trắng bóng rơi đầy đất.
Những thỏi bạc này đều là hai mươi lượng một thỏi, cẩn thận đếm có hơn trăm thỏi.
Cũng may sư phụ tiếp khách này vẫn nhớ, thật đúng là người tàn nhẫn không nhiều lời!
Bạch Quân Quân đột nhiên nghĩ tới lúc trước người tiếp khách lừa bịp bản thân mình một ngàn lượng.
"Hồ ly nói ngàn vàng tan hết còn trở lại được, ban đầu ta còn không tin, nhưng bây giờ nhìn lại, quả nhiên vẫn có chút đáng tin."
Trong nháy mắt sư phụ tiếp khách hiểu rõ ý tứ của Bạch Quân Quân, hắn nhanh chóng ngồi xuống trên đường: "Ta nhặt lên cho cô nương, cô nương đừng gấp, ngoài ra, nhà kho nhỏ ở phòng tiếp khách còn có rất nhiều."
“Ồ!" Bạch Quân Quân vui sướng nở nụ cười : "Vẫn là ngươi hiểu chuyện."
Nói xong Bạch Quân Quân ném một cọng cỏ vào trong miệng sư phụ tiếp khách.
Người này không kịp chuẩn bị đã bị cho ăn một cọng cỏ, muốn ói ra thì đã không kịp, hắn ta mờ mịt nhìn sang Bạch Quân Quân: "Cô nương, vừa làm gì vậy?"
"Không có gì, chẳng qua là một hạt giống nhỏ mà thôi, nếu như ngươi nghe lời tự nhiên có thể sống tốt, nếu ngươi không nghe lời, nó lập tức sinh ra một cây đại thụ che trời trong bụng của ngươi."
Người tiếp khách sư phụ nghe vậy sắc mặt trắng bệch: "Cô nương chớ có nói đùa."
"Đương nhiên không nói đùa, cỏ này ta còn thăng cấp, không tin ngươi nhìn mu bàn tay của ngươi một chút đi."
Bạch Quân Quân vừa dứt lời, này người tiếp khách sư phụ lập tức giơ tay lên, quả nhiên không biết lúc nào bên dưới da mu bàn tay mọc ra một cái nhuỵ nhỏ, nhuỵ nhỏ này chưa phá da thịt, nhưng lại có thể thấy rõ hình dáng.
Người tiếp khách mở to hai mắt nhìn.
Bạch Quân Quân cười nói: "Hạt giống đã nảy mầm trong mạch máu của ngươi, nếu như ngươi không phối hợp với ta, nó sẽ nổ tung."
Bạch Quân Quân vừa nói xong, sư phụ tiếp khách đã nghe thấy sau lưng có vài tiếng lầm rầm, vừa quay đầu lại thì ngây ngốc.