Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 666 - Chương 666. Trong Nhà Lao Có Không Gian Ư?

Chương 666. Trong nhà lao có không gian ư? Chương 666. Trong nhà lao có không gian ư?

Còn về chuyện khi trở về phải tính làm sao, cũng phải xem xét tình hình thì mới quyết định được nên bí mật trốn khỏi đây, hay là nghênh ngang mở đường máu quay về.

Hai cách thức khác nhau này cũng sẽ dẫn đến hậu quả và thiệt hại hoàn toàn khác nhau.

Cho nên bọn họ cũng phải xem xét biểu hiện của đám người này.

Bộ hành khoảng chừng nửa canh giờ, cuối cùng bọn họ cũng tiến vào lòng núi.

Cũng chẳng biết đường vào tổng bộ Thiên Lý thật sự xa tới mức ấy, hay là những người này cố ý giấu đường nên mới đi lòng vòng, chứ đáng ra đã tới nơi từ lâu rồi.

Tới khi âm thanh cánh cửa lớn bằng đá được kéo lên, sau đó lại sập xuống càng lúc càng xa, Bạch Quân Quân bỗng cảm thấy xung quanh mình bỗng trở nên mát mẻ, ẩm ướt.

Đám người áp giải bọn họ tới đây càng sâu vào bên trong càng thận trọng, bàn tay túm chặt lấy y phục của bọn họ cũng nắm càng lúc càng chặt.

Dễ dàng nhận ra được, khi bước vào nơi này, bọn họ vô cùng căng thẳng và sợ hãi.

Không biết đi thêm bao lâu nữa, cuối cùng đám người kia cũng để Bạch Quân Quân và Lý Văn Li dừng bước.

Không ai biết đám người này đang sợ hãi điều gì.

Chẳng mấy chốc, có người tách Lý Văn Li và Bạch Quân Quân ra, ném vào hai phòng giam hoàn toàn khác nhau.

Tên đứng bên ngoài giở giọng uy hiếp: “Không muốn chịu khổ thì ngoan ngoãn một chút đi, một lát nữa chúng ta sẽ thẩm vấn các ngươi sau.”

Người nọ dứt lời, sau đó tiếng khóa lạch cạch vang lên.

Tới khi bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li mới từ từ cởi trói, sau đó tháo vải chụp đầu.

Vừa thoát khỏi bóng tối đen ngòm, đầu tiên bọn họ phải nheo mắt lại, một lúc lâu sau mới thích ứng được với ánh sáng.

Đây là một địa lao trong hang đá, mỗi phòng giam được ngăn cách với nhau bởi cọc gỗ thô sơ.

Lúc này Bạch Quân Quân và Lý Văn Li bị nhốt ở hai phòng giam riêng biệt, nhưng cũng may là liền kề với nhau, lúc cần nắm tay thì vẫn đơn giản.

Ngoại trừ hai người họ, chung quanh cũng có vài phòng có người, có điều những người này lại không làm ra động tĩnh gì, ngay cả khí thải bản năng CO2 cũng chẳng xuất hiện nhiều, có thể thấy những người này đã bỏ mạng từ lâu.

Bạch Quân Quân không khỏi nhíu mày, đám người này đúng là một lũ biếng nhác, người chết ở địa lao cũng không thèm dọn xác đi. Môi trường như vậy cho dù phạm nhân chịu nổi đi nữa, chảng nhẽ bọn họ không thấy hôi thối sao.

Chẳng trách khi nãy đám người kia căng thẳng như vậy, có là Bạch Quân Quân thì cũng sợ nơi này!

Bạch Quân Quân miệng thì chửi thầm, chân thì thoăn thoắt chẳng ngừng, nàng đi qua đi lại khắp gian phòng nho nhỏ này, đáng tiếc địa lao này có ít nhất một trăm phòng giam, nhưng tất cả đều đen kịt, ngoại trừ hai người họ, chẳng còn người sống nào khác nữa.

Có phải vì địa cung này rất lớn và có nhiều vách ngăn, cho nên Lâm nương tử đã bị nhốt ở chỗ khác rồi không?

“Cũng có thể đã chết rồi.”

Lý Văn Li trả lời bằng vẻ mặt nghiêm túc, nhìn quanh một lượt, ai mà không biết đám Thiên Lý này xử trí phạm nhân “đức độ” ra sao.

Bạch Quân Quân thở dài, nếu như thế thật, nàng cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao thì bọn họ có lợi hại đến đâu cũng chẳng cải tử hoàn sinh được.

Bọn họ ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một lát, đang định phá cửa ra ngoài tìm kiếm một chút, thì bỗng nhiên cảm nhận được không khí trong này vô cùng nguy hiểm.

Hai người đều cực kỳ sửng sốt.

Bọn họ ăn ý đưa mắt nhìn nhau, đều trông thấy sự kinh ngạc hiếm có trong mắt đối phương.

Hai người vốn đang mỗi người một nẻo đột nhiên bước vộ về phía nhau, sau đó duỗi mạnh tay ra, nắm lấy tay nhau qua song cửa gỗ, tay Bạch Quân Quân hơi lạnh, tay Lý Văn Li rất ấm, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, chân của hai người đều trở nên nhẹ như bấc.

Tuy nhiên, cảm giác nhẹ như bấc kia diễn ra vô cùng ngắn ngủi, tới khi hai người mở mắt nhìn quanh, cơ thể vẫn đang ngụ tại phòng giam như khi nãy, không hề mảy may dịch chuyển.

Hai người vô cùng kinh ngạc, cố gắng cảm nhận không gian kia, nhưng lại phát hiện bốn bề trống rỗng, cảm giác không gian giao động ngắn ngủi vừa rồi nay cũng chẳng thấy đâu.

“???”

Hai người đều nghệt mặt.

Suy cho cùng, cảm giác dịch chuyển quen thuộc kia không thể nào là ảo giác, có điều không hiểu sao cảm giác ấy lại vô cùng mỏng manh, bọn họ chưa kịp bắt lấy, nó đã biến mất từ lâu.

Bình Luận (0)
Comment