Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 667 - Chương 667. Ông Lão Mặc Áo Choàng

Chương 667. Ông lão mặc áo choàng Chương 667. Ông lão mặc áo choàng

Bọn họ đang định tiếp tục tìm hiểu, bên ngoài nhà tù bỗng nhiên xuất hiện một kẻ mặc áo choàng đen.

Phía dưới áo choàng lộ ra mái tóc trắng phau, đây hiển nhiên là một lão già.

Lão già kia đứng nhìn ngoài cửa một lúc lâu rồi mới chậm rãi tiến vào bên trong.

Sau khi tiến vào bên trong, lão gì kia không hề cởi bỏ áo choàng, khuôn mặt ông ta vẫn bị áo choàng che kín mít, nhìn qua chẳng khác nào một tên Vu Sư quái đản.

“Các ngươi tới nơi này làm gì?” Giọng nói già nua cất lên đằng sau lớp áo choàng.

Thấy người tới, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li chỉ đành ép bản thân kiềm chế không tìm không gian nữa, lòng nóng như lửa đốt mà nhìn lão già mặc áo choàng này.

Thật ra hai người từng gặp lão già này rồi, đây chính là người hôm đó nói chuyện với Triệu Tiểu Miêu trong mật thất.

Không ngờ mới đó mà đã chạm mặt rồi.

Lúc này lão già không hề nổi giận, ngữ điệu cũng bình thản, lịch thiệp.

Lý Văn Li lẳng lặng buông bàn tay Bạch Quân Quân ra, mỉm cười nhìn ông ta:

“Thật không dám giấu giếm, chúng ta tới đây để tìm người.”

“Tìm người?” Giọng nói của ông già cũng chẳng thay đổi chút nào.

“Chúng ta có một người bạn hay ra ngoài kiếm tổ ong, nhưng từ ngày hôm qua tới giờ đi ra ngoài một đêm chưa về, đứa nhỏ nhà bà ấy sốt ruột, nên đã bảo chúng ta lên núi này tìm xem, không ngờ lại có duyên gặp được chư vị hảo hán.”

Lý Văn Li cũng không gạt.

Dù sao những người này cũng là tổ chức tình bảo, bọn họ chỉ cần đi ra ngoài tìm hiểu một chút là biết ngay thật giả.

Đáng tiếc sự thẳng thắn và thành khẩn của Lý Văn Li không làm cho lão già này cảm động.

Ông ta vẫn đứng yên tại chỗ không năng nói gì, như thể đang nghĩ xem người này có đang nói thật hay không.

Theo những gì ông ta được biết, hành động của hai người này không hề đơn giản như những gì bọn họ đã khai báo, khi vượt qua thiên la địa võng mà thuộc hạ của ông ta giăng ra, bọn họ thể hiện như đã tập rượt cả trăm ngàn lần vậy.

Đổi lại là bất cứ kẻ nào khác, nếu muốn thoát khỏi những cạm bẫy liên hoàn này, ít nói cũng phải mất một canh giờ, nhưng theo lời đám thuộc hạ bẩm báo, hai người bọn họ còn chưa qua một tuần hương đã phá giải hết tất cả mọi thứ, dây thừng, lưới giăng, mũi tên dài.

Nếu không phải sau đó đám thủ hạ của ông ta lanh lẹ đứng ra dùng vũ lực để áp chế, chỉ e hai người này đã xông vào tới tổng bộ.

Khả năng chiến đấu kinh người như vậy mà lại bảo với ông ta rằng chỉ tới đây tìm hàng xóm thôi sao?

Ông ta không tin.

Bạch Quân Quân không biết lão già kia đang băn khoăn vì khả năng chiến đấu của mình, còn tưởng rằng bọn họ khai bảo như vậy còn chưa đủ chân thành, cho nên đành thở dài một tiếng, bổ sung thêm:

“Tuy rằng chúng ta và người hàng xóm này không thân quen là bao, chỉ mới dùng chung vài bữa cơm, nhưng tục ngữ có câu bán anh em xa mua láng giềng gần, ta nghĩ rằng nếu chúng ta biến mất, bà ấy cũng sẽ tới tìm. Suy cho cùng, đứa nhỏ hàng xóm hết lời năn nỉ chúng ta đi tìm mẹ cho nó, như vậy thì ai mà nỡ từ chối cơ chứ.”

Bài “tình cảm” này cũng dễ dùng nhỉ? Bạch Quân Quân đắc ý mỉm cười:

Lão già mặc áo choàng: “…”

Một hồi lâu sau, lão già kia mới nghiêm mặt nói: “Người mà các ngươi nói tới, chúng ta đã xác minh thân phận rõ ràng. Nhưng không may rồi, trước khi các ngươi tới, chúng ta đã thả bà ta đi rồi.”

“Thả?” Bạch Quân Quân nhướng mày.

“Đúng vậy.”

“Không thể như vậy được, ta không tin.” Bạch Quân Quân nhíu mày, đám người này bắt người mà còn thả ra được à? Lừa trẻ con chắc?

Quan trọng là có muốn nói dối thì cũng phải nói sao để nàng tin chứ.

Lão già kia thản nhiên nhún vai: “Sự thật cũng chỉ có như thế, sau khi điều tra rõ ràng, chúng ta đã thả bà ta đi, có điều để bà ta giữ bí mật, chúng ta cũng đã dùng tới một vài thủ đoạn để đề phòng.”

“Thủ đoạn như thế nào?” Lý Văn Li nhướng mày.

“Cách bịt miệng tốt nhất hiển nhiên là thuốc viên, chỉ cần tiết lộ chút bí mật nào có liên quan tới nơi này, sẽ lập tức bục gan nổ ruột mà chết.”

Lão già kia nói xong, lại nhàn nhạt nhìn bọn họ: “Chúng ta sẽ đi kiểm tra đối chứng sự thật các ngươi nói, nếu như tất cả mọi chuyện đều đúng sự thật, vậy thì chúng ta cũng sẽ thả các người ra.”

Lão già kia nói dứt lời, sau đó rời khỏi địa lao.

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đợi lão già đi xa mới liếc mắt nhìn nhau.

Bình Luận (0)
Comment