Cánh cửa thần kỳ?
Lúc này Bạch Quân Quân cũng không biết nên nói gì.
Khi trước nàng lờ mờ đoán được Lâm nương tử tới từ cùng một chỗ với bọn họ, nhưng ngẫm nghĩ hồi lâu mới thấy có vẻ không phải như vậy.
Bởi vì… Mấy từ như “siêu năng” hay “cánh cửa thần kỳ” xa xưa kia, thời của bọn họ chẳng có mấy ai dùng tới nữa.
Cho nên Lâm nương tử hẳn là không sống cùng thời đại với bọn họ.
Có điều bây giờ không phải là lúc để thảo luận về dị năng, Bạch Quân Quân nói qua quýt: “Chuyện này có nhiều chỗ phức tạp, để sau này rồi nói, trời đã khuya rồi, ngươi mau chóng về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có rất nhiều việc cần hoàn thành.”
Dẫu sao thì… Thiên Lý, tổ chức tình báo quy mô khủng ở hoàng đô giờ đã bị dẹp bay, nhất định sẽ gây ảnh hướng tới rất nhiều người. Kẻ khác không nói đến, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng tới Vũ Văn Loan Phi.
Còn cả quán rượu Đông Thăng, Thiên Lý đã tan đàn xẻ nghé, tin này sẽ nhanh chóng tới tai Vũ Văn Tuyển.
Bọn họ sẽ khiến Vũ Văn Tuyển đề cao cảnh giác.
Vả lại, Trâu công công đã chết, nhưng trên người ông ta vẫn còn rất nhiều vấn đề đang chờ xử lý, ví dụ như Quân Thượng Chi Sự có còn ở trên người ông ta hay không…
Cho nên, Bạch Quân Quân chỉ đành bàn lùi với Lâm nương tử trước, còn về chuyện có phải bà ta cũng du hành thời gian hay không thì để về sau hãy nói.
Nhưng Lâm nương tử nào có để yên chuyện này?
Bà ta đã hết lòng hết dạ kể câu chuyện của mình, vậy mà hai đứa nhóc thích ra vẻ thần bí này lại bảo với bà ta sau này rồi nói hay sao?
Lâm nương tử nhất quyết không chịu bỏ qua, đêm nay nhất định phải hỏi cho rõ ngọn ngành.
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ đầu hàng.
“Nếu như ngươi biết về cánh cửa thần kỳ, vậy thì có từng nghe nói tới không gian hay không?”
“Không… Không cái gì?” Lâm nương thẫn thờ.
“Thật ra bên trong Thiên Lý có một không gian, chúng ta vô tình xông vào không gian này, cho nên đã đi qua đi lại giữa không gian và thế giới bên ngoài, nên mới gây ra sự việc hỗn loạn như ngày hôm nay. Quân Thượng Chi Sự kia vốn cũng được cất trong không gian đó, có điều chúng ta đoán nó đã bị rơi ra bên ngoài, sau đó Trâu công công tình cờ nhặt được, mọi chuyện chính là như vậy.”
“!!!”
Không… Không gian?
Mẹ nó, đây không phải thứ đồ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thôi sao?
Hay là…
“Các ngươi… Cũng xuyên thời gian đến đây sao?”
Đôi con ngươi của Lâm nương tử chấn động, giọng nói run lẩy bẩy.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li nhìn bà ta một cái, không hề trả lời.
Nhưng ánh mắt bình tĩnh kia kia đã nói ra hết thảy.
Lúc này Lâm nương tử tỏ ra vô cùng kích động, bà ta như gặp được đồng hương, nước mắt lưng tròng mà bổ nhào tới trước mắt hai người bọn họ.
“Ta cũng xuyên thời gian tới chỗ này, ta đến từ Dạ Hải của thế kỷ hai mươi mốt, các ngươi thì sao? Các ngươi tới từ thành phố nào thế?”
“…”
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li liếc mắt nhìn nhau, không ngờ Lâm nương tử đến từ thời đại văn minh đó.
Đó chính là thời kỳ nhân loại phát triển thịnh vượng nhất.
“Chúng ta… Đến từ năm sáu trăm sáu mươi sáu khải huyền.” Bạch Quân Quân thành thật trả lời.
“Hả?” Lâm nương tử tỏ vẻ khó hiểu: “Các ngươi đang nói cái gì vậy?”
Năm sáu trăm sáu mươi sáu khải huyền?
Đó là thời điểm nào vậy?
“Lẽ nào… Các ngươi đến từ một thời không khác?”
Lý Văn Li nghĩ ngợi một lát rồi trả lời: “Chúng ta đến từ tương lai của ngươi, có lẽ là bảy tám trăm năm sau ở thể giới của ngươi.”
“???” Lâm nương tử kinh hãi trợn tròn hai mắt.
What?
Bọn họ đến từ tương lai sao?
Được rồi, tương lại thì cũng hợp lý mà thôi, nhưng khải huyền… Rốt cuộc là thứ gì?
“Chẳng lẽ tiểu thuyết và phim điện ảnh khoa học viễn tưởng đều không phải bịa đặt ư? Tương lai thật sự xuất hiện tận thế sao?”
Lâm nương tử ngây ra như phỗng, hoàn toàn không ngờ thế giới sẽ trở nên như vậy:
“Nếu vậy… nếu vậy… Khải huyền ấy là một nơi ra sao? Là xác ướp hay là thiên tai? Nghe nói vào thời điểm ấy, nhân loại sẽ thức tỉnh dị năng, vậy các ngươi… Các ngươi cũng có dị năng sao? Còn nữa, các ngươi đã tới đây như thế nào vậy?”
Lâm nương tử hỏi hết câu này đến câu khác, chẳng cho người khác kịp hít thở lấy hơi.