Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 777 - Chương 777. Đàm Phán Trong Hòa Bình

Chương 777. Đàm phán trong hòa bình Chương 777. Đàm phán trong hòa bình

Một năm trước, thái độ của hắn cũng không giống như thế này, rốt cuộc hôm nay Vũ Văn Loan Phi đã trúng gió gì mà thay đổi thái độ đột ngột như vậy?

Chẳng lẽ hắn đã nhận ra chuyện tranh đoạt thiên hạ kia không hợp với mình lắm hay sao?

Trong lòng Vũ Văn Tụng trăm mối tơ vò, hắn còn đang nghĩ người đủ đường, Vũ Văn Loan Phi đã ngồi xuống ghế chủ tọa.

Ba người bọn họ ngồi giữa yến hội, Vũ Văn Loan Phi ngồi ghế trên, Vũ Văn Tụng và Vũ Văn Tuyển ngồi hai bên trái phải.

Văn Nhân Phinh Đình và Bạch Quân Quân dùng thân phận nữ quyến, ngồi ra phía sau Vũ Văn Loan Phi.

Từ khi yến tiệc bắt đầu, những người khác đều chăm chăm đánh giá đối thủ, chỉ có mình Vũ Văn Tuyển là ngắm nhìn Bạch Quân Quân không rời mắt.

Từ đêm hôm đó trên du thuyền, hai người không gặp lại nhau lần nào, ngày hôm qua đội danh dự vào thành, hắn và thế thân tráo đổi lại thân phận, cũng bận tối mắt tối mũi.

Quả đúng là một ngày không gặp như cách ba thu, hiện giờ được ngắm nhìn thiếu nữ mặc hoa phục, càng cảm thấy nàng đẹp đẽ không gì sánh được.

Vẻ si mê của Vũ Văn Tuyển lọt vào mắt Vũ Văn Tụng, khiến hắn không khỏi thấy buồn cười.

“Phải rồi, hai ngày này đến hoàng đô, ta vẫn thường hay nghe được chuyện về cửu đệ và nha đầu Quân Quân, rốt cuộc chuyện giữa hai người ra sao vậy, sao không kể lại chuyện này cho ta nghe.”

Bạch Quân Quân không ngờ hoàng tử nắm giữ một vùng đất phong lại lôi chuyện này ra trêu đùa, rõ ràng có bao nhiêu là chuyện hay để nói, vì sao cứ phải kéo nàng vào?

Bạch Quân Quân không nhịn được mà bĩu môi, vừa định mở miệng, Văn Nhân Phinh Đình bên cạnh đã ngăn nàng lại.

Ý của nàng ta là, Vũ Văn Loan Phi sẽ xử lý.

Quả nhiên, Vũ Văn Loan Phi bình tĩnh lên tiếng:

“Lời đồn nơi đầu đường cuối ngõ không thể coi là thật, hơn nữa hiện giờ cũng không phải lúc nói chuyện nhi nữ tình trường.”

Lời này của Vũ Văn Loan Phi khiến cho Vũ Văn Tụng nhíu chặt mày: “Nhị đệ nói như vậy là ý gì? Mời huynh đệ chúng ta tới đây chơi, không nói chuyện nhi nữ tình trường, chẳng lẽ muốn nói tới… Nợ nước thù nhà?”

Lời hắn nói đúng là một cách thể hiện sự bất mãn rõ ràng, hiển nhiên, nếu bị gọi về hoàng đô một năm mấy lần chỉ để nói mấy chuyện nhảm nhí, vậy thì ai cũng thấy phiền.

Hắn cũng không phải đại thần dưới trướng Vũ Văn Loan Phi, cứ gọi về là phải về, thật đúng là mất mặt.

Khi trước Vũ Văn Loan Phi lì lợm năn nỉ bọn họ ký tên lên hiệp nghị hoà bình, hiện giờ lão tam đã bị lão cửu thay thế, hiệp nghị hoà bình kia tất nhiên cũng chẳng còn hiệu lực nữa, vậy nên lão nhị mới gọi bọn họ tới đây tụ họp một lần nữa.

Thật ra Vũ Văn Tụng đã đoán được ý định của Vũ Văn Loan Phi, chỉ là ký tên lên hiệp nghị hòa mình thêm lần nữa mà thôi, nhưng nói thật lòng, hắn đã chán vờ vịt đóng kịch một nhà hạnh phúc với lão nhị, đời người có được mấy lần ba năm, ba năm rồi lại ba năm, chẳng lẽ vị trí này thật sự phải đợi con của hắn không lên sao?

Hắn không muốn chút nào!

Cho nên lúc này Vũ Văn Tụng đã hạ quyết tâm, cho dù lão nhị đưa ra đề nghị như thế nào, hắn cũng sẽ không đồng ý. Cho dù đồng ý, cũng sẽ không thật sự làm theo.

“Vốn dĩ ta còn định để mọi người ăn thêm chút gì đó rồi mới nói, nếu hoàng huynh nhắc tới nợ nước thù nhà, vậy thì cũng chẳng cần vòng vo nhiều làm chi, chúng ta vẫn nên nói rõ với nhau từ trước thì tốt hơn.”

Vũ Văn Tụng nhíu mày.

Nhìn đi, lão nhị này cũng sốt ruột lắm rồi, chỉ ước sao đàm phán thật làn nhanh, sau đó kéo dài hết năm này tới năm khác, chỉ mong cho thiên hạ của bọn họ bị chia cắt ra làm ba phần mà thôi.

Lão nhị nghĩ thật là hay, hắn ở hoàng đô, nơi đất phong chính là thành trì phồn hoa nhất, rộng lớn nhất, ngay cả vùng phía đông của lão cửu cũng vô cùng trù phú và đông đúc.

Còn hắn thì sao? Ở vùng đất cằn cỗi như vùng phía tây, hắn có được thứ gì?

Nghĩ đến đây, Vũ Văn Tụng bỗng cảm thấy phụ hoàng thật bất công.

Đất phong của lão nhị chính là huyện Anh giàu có nhất, đông đúc nhất, đất phong của lão tam chính là thành Bích Lạc, vậy mà nơi của hắn là lại biên thùy cằn cỗi đìu hiu, khi ấy vùng đất phía tây loạn trộm cướp rất nặng, hắn vừa đến nơi này đã phải đối mặt với trận chiến trường kỳ cùng đạo tặc, chưa được hưởng phúc ngày nào, mà chưa gì Bạch Câu đã vào cảnh rối ren.

Vũ Văn Tụng tức tới mức muốn ho ra máu.

Nếu Vũ Văn Loan Phi có ý định tự tung tự tác, vậy thì có đánh chết hắn cũng sẽ không đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment