Tuy rằng Văn Nhân Phinh Đình không muốn đáp lại câu hỏi của Bạch Quân Quân, nhưng hiện tại bọn họ đang ngồi trên cùng một con thuyền, dù biết lời qua tiếng lại trong buổi yến tiệc linh đình như vậy là không hợp lễ nghi, nàng cũng chỉ đành căng da đầu, nói nhỏ:
“Bảo Hiền thái phi, cũng chính là mẫu phi của Vũ Văn Tuyển, khi tiên đế qua đời, bà ấy đã bị tuẫn táng.”
!!!
Bạch Quân Quân bừng tỉnh.
Khó trách Vũ Văn Loan Phi cẩn thận, âm ngoan như vậy, so với Vũ Văn Tụng còn có mẹ để đón về đất phong, Vũ Văn Tuyển quả thật có phần đáng thương.
Có điều đây cũng chỉ là một lối so sánh khập khiễng mà thôi, trên đời này thiếu gì những đứa trẻ không cha không mẹ, bản thân nàng sống hai đời đều trong cảnh mồ côi, chẳng phải còn đáng thương hơn sao?
Vũ Văn Loan Phi nhẹ giọng an ủi: “Mẫu phi của đệ đã đi theo phụ hoàng xuống suối vào, những kỷ vật của bà ấy vẫn còn được giữ lại ở tẩm cung,lát nữa cậu đem mấy thứ ấy đi cho khuây khỏa.”
Vũ Văn Tuyển khẽ gật đầu với Vũ Văn Loan Phi: “Đa tạ nhị ca.”
Vũ Văn Loan Phi gật đầu: “Thật ra ta còn mời phò mã và công chúa, thậm chí cả thân thích của các vị thái phi. Tuy nhiên bọn họ được mời đến yến hội vào ngày mai, sau khi yến hội kết thúc, nếu thái phi nào không thích sống trong chùa Pháp Hoa có thể theo thân thích của mình về lại quê nhà, cũng coi như chút đạo hiếu cuối cùng mà ta có thể đem tới có các vị thái phi.”
“Nhị đệ rộng lượng như vậy, đại ca ta hổ thẹn không bằng.”
Đây là lần đầu tiên Vũ Văn Tụng cảm thấy mình có lúc không bằng Vũ Văn Loan Phi, hắn không thể nào có được lòng dạ cao thượng như vậy.
Nếu là hắn, có đánh chết cũng sẽ không thả cho mấy vị thái phi này chạy mất, dù sao đây cũng là thứ pháp bảo duy nhất có thể dùng để uy hiếp những vị hoàng tử khác.
Bây giờ Vũ Văn Loan Phi thả đám người kia chạy mất, về sau định lấy cái gì để hiệp thiên tử, lệnh chư hầu đây?
Có điều chuyện như vậy, Vũ Văn Tụng cũng không thể nói ra miệng được, hắn đã chiếm lợi lớn rồi, chỉ có thể mở cờ trong bụng.
Đây chẳng khác nào cơ hội trời ban, hắn nhất định sẽ nhất thống giang sơn này.
“Nhị ca.”
Vũ Văn Tụng còn đang mừng thầm, Vũ Văn Tuyển lại mở miệng.
Vũ Văn Loan Phi tò mò nhìn về phía hắn.
“Đại ca có thể đưa mẫu phi đi, sống những tháng này hạnh phúc bên nhau, đệ thật lòng hâm mộ, nhưng giờ đây đệ và mẫu thân đã xa nhau mãi mãi, đệ... có thể đưa một người khác đi hay không.”
Vũ Văn Loan Phi giật bắn mình, dường như hắn đã biết Vũ Văn Tuyển muốn nói gì.
Nhưng chuyện này hắn không thể đồng ý, cũng không dám đồng ý. Lý Văn Li vẫn còn đang ở bên ngoài, chẳng lẽ hắn lại tặng Bạch Quân Quân cho Vũ Văn Tuyển ngay trước mặt người kia sao?
Trừ khi hắn chán sống, muốn tìm đường chết! Huống hồ với tính nết đại tiểu thư của Bạch Quân Quân, hắn có thể quyết định được sao?
Vì thế Vũ Văn Loan Phi đột nhiên đỡ trán than thở: “Ta đột nhiên nhớ ra còn một chuyện khiến cho ta vô cùng đau đầu. Chuyện là mấy ngày trước, Lâm tể tướng đã mất tích, chuyện này hai người có biết không?”
“Lâm tể tướng mất tích sao?” Vũ Văn Tụng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Lâm tể tướng nào cơ?”
Vũ Văn Tuyển: “…”
Vũ Văn Loan Phi thấy mình đã lảng sang chuyện khác thành công, dẩu môi cười: “Đương triều không phải có một vị Lâm tể tướng sao.”
“Cái gì? Đang yên đang lành, sao ông ta lại mất tích?”
“Không biết, mới một đêm đã chẳng thấy tăm hơi đâu. Hơn nữa, không phải ta đã cưới nữ nhi của ông ấy sao? Hiện tại Mộng Vũ vương phi ngày ngày gây sự với ta, không tìm được phụ thân của nàng ấy, sẽ không cho ta vào cửa, nghe mà rầu hết cả óc thôi.”
Vũ Văn Loan Phi nói dốt như thật, khiến cho Bạch Quân Quân nhìn mà nhức hết cả mắt.
Nếu không phải ngày đó nàng chính chứng kiến thái độ của người này đối với người ta, nàng cũng tin lời hắn nói răm rắp.
Văn Nhân Phinh Đình bình tĩnh thưởng trà, Bạch Quân Quân không nhịn được nữa mà ghé lại gần: “Nói, sau ngày hôm đó mọi chuyện thế nào rồi? Mộng Vũ vương phi kia có khỏe không?”
“Còn đang đòi tuyệt thực.”
Vũ Văn Loan Phi oán hận không thôi, gắng sức tìm được vật thể kỳ lạ kia.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Bạch Quân Quân trợn tròn hai mắt, hậu viện làm loạn đúng là khiến cho người ta đau đầu mà.