[1] Kéo tơ bóc kén nghĩ là phân tích sự việc một cách cực kỳ chi tiết
[1] Kéo tơ bóc kén nghĩ là phân tích sự việc một cách cực kỳ chi tiết
Trên mặt Vũ Văn Tuyển không để lộ điều gì nhưng trong lòng đã có kết luận nguyên nhân hung thủ vào đây.
Chỉ sợ mục tiêu của bọn họ chính là hộp báu thượng cổ.
Nghĩ đến điều này, Vũ Văn Tuyển không khỏi siết chặt nắm tay, hay là người của Vũ Văn Loan Phi vẫn luôn bám theo hắn vào đây?
“Vũ Văn công tử, có phát hiện gì mới sao?”
Nhìn thấy Vũ Văn Tuyển không nói gì mà chỉ siết chặt nắm tay rồi lại kết hợp với vẻ mặt của Vũ Văn Tuyển lúc kiểm tra thi thể vừa rồi, đại trưởng lão cảm giác chắc hẳn hắn đã khoanh vùng được hung phạm rồi.
Vũ Văn Tuyển hoàn hồn, nói: “Ta còn muốn xác định một việc nữa.”
Nói xong Vũ Văn Tuyển nhanh chóng đi ra ngoài, quay trở lại ao trùng bị đốt trọi kia một lần nữa, trong ánh mắt kinh ngạc của đại trưởng lão, hắn lấy móng vuốt phi hổ* ở bên thắt lưng ra, nhanh nhẹn treo móng vuốt phi hổ lên trụ hành lang rồi thả người nhảy xuống.
Sau đó đại trưởng lão lập tức nhìn thấy Vũ Văn Tuyển bay tới bay lui ở chỗ này.
Sau khi thấy rõ dấu vết đánh nhau trên vách đá, lúc đi lên sắc mặt của Vũ Văn Tuyển lại càng trở nên trầm trọng hơn.
“Thế nào?” Đại trưởng lão vô cùng quan tâm.
Vũ Văn Tuyển bình tĩnh nhìn ông ta một cái: “Bây giờ ta đã có thể khoanh vùng kẻ tình nghi sơ bộ rồi nhưng mà trước khi có được đáp án thì còn phải chứng thực một chuyện nữa.”
“Còn phải chứng thực cái gì?” Đại trưởng lão vô cùng sốt ruột: “Hay là ngài nói cho ta biết vì sao ngài lại khoanh vùng được mục tiêu tình nghi đi, nếu không cứ treo lơ lửng như vậy ta cũng rất sốt ruột.”
Vũ Văn Tuyển bất đắc dĩ: “Vừa rồi ta đã nhìn thấy những vết đao trên người cổ chủ, thậm chí là cả dấu vết đánh nhau để lại trên vách đá, quả thật chỉ có tứ đại danh kiếm mới có thể vạch ra những vết xước chỉnh tề như vậy ở trên vách đá.
Nhưng mà lúc này Thanh Vĩ, Chu Quỷ chưa từng hiện thế mà Bạch Lâu lại ở trên tay ta…”
“Hung thủ là người cầm Huyền Đấu?” Đại trưởng lão suy một ra ba.
Vũ Văn Tuyển gật đầu: “Rất có khả năng.”
“Vậy hiện nay trên đời ai là người cầm Huyền Đấu?”
Vũ Văn Tuyển híp mắt: “Lý Văn Li.”
“?” Đại trưởng lão lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Ông ta cũng chỉ mới ra ngoài làm việc vài lần lúc còn trẻ tuổi, sau đó lại một mực ẩn cư trong núi, đột nhiên nghe thấy cái tên này thật đúng là bỡ ngỡ.
“Ai vậy? Nhân tài mới xuất hiện trên giang hồ?”
Vũ Văn Tuyển không khỏi nhếch môi: “Không phải, một con cóc vọng tưởng ăn thịt thiên nga thôi.”
“???” Đại trưởng lão càng không hiểu: “Kẻ lâu la mà xứng cầm Huyền Đấu hả? Không thể nào? Hay là ngài biết người này?”
“Phải.” Vũ Văn Tuyển cũng không giấu giếm, hắn bảo đại trưởng lão lấy giấy bút cho mình rồi vẽ dáng vẻ của Lý Văn Li và A Đao ra.
“Chính là hai người này?”
Đại trưởng lão nhìn thấy khuôn mặt thanh sạch đẹp đẽ kia của Lý Văn Li thì lắc đầu theo bản năng, người đầu tiên xông ra trên người dính đầy nước độc, đen đến mức ông ta hoàn toàn không nhìn rõ dáng vẻ.
Về phần hắc y nhân thứ hai thì thật ra thân hình lại rất giống với người trong tranh này.
Vũ Văn Tuyển nghe vậy thì chắc chắn đến bảy, tám phần.
“Chuyện này giao cho ta, ta nhất định sẽ áp giải hai hung thủ này trở về.”
“Ngài biết bọn họ đang ở đâu sao?”
“Phải.”
Vũ Văn Tuyển không ngờ rằng mình đã quá xem thường Lý Văn Li, nghĩ đến lần gặp nhau trong hoàng cung đó, lúc hắn và Hồ Ly giằng co thì đối phương đột nhiên bộc phát sát ý u ám và lạnh lẽo, lúc đó Vũ Văn Tuyển còn cảm thấy kỳ lạ, vì sao người này lại có sát ý nồng nặc như vậy.
Mà bây giờ nhìn lại, hóa ra tiểu tử này đã lộ ra dấu vết từ lâu, là hắn đã sơ suất.
Tiếp tục mở rộng ra những chuyện trước kia, mặc kệ là chùa Pháp Hoa, núi Danh Sĩ hay là Hổ Minh Uyên, chẳng phải lúc những nơi này liên tiếp bị điều tra tịch thu tài sản đúng là thời gian Lý Văn Li đang ở đó sao?
Cẩn thận nghĩ lại, từ sau bữa tiệc tối thì Lý Văn Li không còn xuất hiện nữa, trước đây hắn còn nghĩ Lý Văn Li chột dạ, muốn tránh hắn nhưng bây giờ nhìn lại, e rằng lúc ấy Lý Văn Li đã không còn ở Hoàng đô nữa.