Nói cũng phải, rất nhiều bí mật quân sự mà bọn họ không tiện tiết lộ ra nhưng mà với tư cách là khách quý của nhị Hoàng tử, bọn họ chắc chắn biết một số tin tức nội bộ.
Tuy rằng trọng điểm chiến cuộc ở sông Nam Bắc, không liên quan gì đến thành nhỏ xa xôi bên này cả.
Nhưng chiến trường thay đổi trong nháy mắt, ai mà nói chính xác được chứ?
Hơn nữa lúc này binh lực của huyện Anh đều được điều động về Hoàng đô, cũng chỉ có nơi đó mới là nơi an toàn, bọn họ quay về cũng không sai.
Thị vệ không nghĩ nhiều nữa, đưa mắt nhìn theo đội ngũ đông đúc rời đi.
Lần rời đi này vẫn là hai chiếc xe ngựa như cũ, không còn cách nào, Lâm nương tử và năm đứa trẻ nàng ta nhận nuôi gần như đã lấp đầy một chiếc xe, càng đừng nói còn có đội bảy người và tỷ đệ Bạch Táp Táp, thêm cả hòa thượng Thiện Từ, Kiều chưởng quỹ cho nên có tỉnh lược đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn cần hai chiếc xe ngựa.
A Đao điều hai người tương đối có kinh nghiệm và ăn ý là Lão Tăng và Tiếu Diện đến xe của Lâm nương tử, để cho hai người phụ trách đánh xe ngựa.
Còn bên này là Tiểu Thiền và Thố Tử đánh xe, thừa dịp khoảng thời gian khá bình yên lúc mới ra khỏi cổng thành, A Đao tranh thủ thời gian ngủ trong chốc lát.
Biết A Đao vất vả, lúc ở trong xe ngựa Bạch Táp Táp còn quạt cho hắn, để hắn có thể ngủ thoải mái hơn.
Cứ như vậy, cả quãng đường xe ngựa không hề dừng lại, nếu mệt mỏi thì người phụ tránh đánh xe sẽ trao đổi vị trí, mãi cho đến khi ngựa chạy đến mức khóe miệng cũng sủi bọt trắng thì mọi người mới dừng lại thả ngựa đi ăn chút cây cỏ.
Mỗi lần như thế, Bạch Linh Vũ sẽ lén lút tới gần xe ngựa, thêm một ít nước sạch vào cây cỏ mà ngựa đang ăn.
Đây là điều mà Hồ Ly ca ca dạy hắn, cho dù là bản thân mình hay là bạn đồng hành của mình, lúc xuất hiện tình huống thể lực chống đỡ hết nổi, hắn có thể điều động xung quanh mình, lấy một ít nước sạch cho mọi người bổ sung năng lượng.
Tuy rằng nước hắn chế tạo không thể so sánh với nước thần của trưởng tỷ nhưng mà cũng rất lợi hại.
Đối với điểm này, Bạch Linh Vũ rất tin tưởng, không hề nghi ngờ chút nào.
Cho nên nhìn thấy ngựa mệt mỏi đến mức miệng sùi bọt mép, ánh mắt cũng tràn đầy mỏi mệt, Bạch Linh Vũ không chút do dự lấy chút nước cho chúng nó uống.
Ngựa cũng là bạn đồng hành của mình mà, cho nên hắn cảm thấy điều mình làm là rất đúng đắn.
Trong ánh mắt chờ mong của Bạch Linh Vũ, quả nhiên con ngựa khôi phục với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được, ánh mắt cũng sáng ngời tràn đầy sức sống, thậm chí còn vô cùng thân thiết mà hắt hơi với hắn một cái.
Trong thoáng chốc Bạch Linh Vũ cũng vui mừng đến mức cười toe toét.
Lúc đó tiểu quản gia Táp Táp, người đang nghiêm túc phát bánh nướng cho mọi người nhìn thoáng qua tiểu đệ còn đang chơi đùa bên cạnh, quan tâm gọi một tiếng: “Tiểu Vũ, mau về ăn thôi.”
“Các ngươi cứ ăn cho no đi nhé, ta đi đây.” Bạch Linh Vũ lại cho ngựa thêm vài giọt nước nữa rồi mới ngoan ngoãn chạy về chỗ mọi người.
Mọi người còn cười hỏi hắn chơi trò gì với mấy con ngựa, Bạch Linh Vũ chỉ ngượng ngùng cười, giấu công lao của mình.
Cứ như vậy, mọi người ăn cơm rồi nghỉ ngơi ở đây trong chốc lát rồi mới tiếp tục xuất phát.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Thiền và Lão Tăng đã phát hiện ra trạng thái của ngựa có hơi khác biệt so với lúc sáng, chúng nó đều vô cùng khỏe mạnh, giống như chưa từng chạy một quãng đường xa như thế.
Hai người cũng không biết tại sao lại thế, chỉ cho là ngựa đã nghỉ ngơi đủ rồi.
Nhưng mà cũng bởi vì như thế mà lộ trình tám ngày được rút ngắn hơn.
Mọi người một nắng hai sương nhanh đuổi chậm đuổi, Táp Táp thống lĩnh hậu cần, Bạch Linh Vũ lại lén lút thêm nước cho ngựa, mấy người Tiểu Thiền ngày đêm thay phiên, dồn sức đuổi đến phía trước.
Quãng đường từ huyện Anh đến Tam Xá Khẩu không còn thành trấn nào nữa, nhờ sự bảo vệ của Tam Xá Khẩu nên bên này cũng có ít lưu dân, bọn họ gần như chạy trốn trong hoàn cảnh không người. Tuy rằng toàn bộ hành trình cũng chưa nói chuyện nhưng mơ hồ cảm giác được trên người A Đao toát ra sự vội vàng.
Cho nên mặc dù vất vả cả quãng đường nhưng mọi người cũng không oán giận, tất cả đều nhẫn nhịn, liều mình chạy đến phía trước.