Lúc sắp đến Tam Xá Khẩu, A Đao kêu mọi người đang gấp rút lên đường ngừng lại.
Dù sao trước đó không lâu bọn họ vừa mới đại náo một trận ở Tam Xá Khẩu, tuy ràng lúc bọn họ ra khỏi đây Tam Xá Khẩu đã trống không nhưng mà bây giờ đi đi về về đã hơn mười ngày trôi qua, hắn cũng không dám chắc chắn bây giờ Tam Xá Khẩu đã trở thành thế nào.
Nhằm bảo đảm an toàn, A Đao quyết định đi trước xem thử rồi mới tính toán.
Tất cả mọi người đều đã từng đi qua Tam Xá Khẩu, nơi đó như thế nào bọn họ đều rõ ràng, cũng biết lần này muốn đi qua Tam Xá Khẩu sẽ không dễ dàng chút nào.
Cho nên lúc A Đao nói đi trước dò đường, tất cả mọi người đều không nghi ngờ gì cả, chỉ ngoan ngoãn chờ đợi tại chỗ.
Công phu mau lẹ của A Đao là tốt nhất trong đội bảy người, hắn im lặng ẩn núp đến Tam Xá Khẩu, vừa nhìn một cái đã thấy khó tin. Khác hẳn với lúc hắn rời đi, quả nhiên lại có thủ vệ đóng giữ ở đây, hơn nữa còn nhiều hơn trước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, A Đao nhíu mày.
Hắn không biết ở Tam Xá Khẩu đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng những người này đã chỉnh đốn nội bộ xong xuôi.
Hiện giờ bọn họ có tổng cộng mười lăm người, người có sức chiến đấu cũng chỉ có năm người của đội bảy người, cho dù thêm cả Táp Táp và Tiểu Vũ thì cũng chỉ có bảy người, còn lại tất cả đều là người già cả, nữ nhân yếu đuối và trẻ em.
Muốn mang đội ngũ phá vỡ trạm kiểm soát ở đây rồi trở lại nơi vô chủ thì quả thật cần phải lên kế hoạch chu đáo.
Sau khi trở về A Đao nói lại tình huống phía trước cho mọi người biết, Kiều chưởng quỹ, Thiện Từ và Lâm nương tử đều cảm giác được tính nghiêm trọng của sự việc.
Bọn họ vừa mới bị thiệt hại nghiêm trọng, bây giờ nhất định đang ở trong trạng thái thần hồn nát thần tính, canh phòng nghiêm ngặt, tử thủ, nếu chỉ hơi sơ suất một chút thôi thì quả thật sẽ gặp phải sự phản công mạnh mẽ.
Nhưng mà muốn đến nơi vô chủ thì chỉ có thể xông qua từ nơi này.
Chỉ là bọn họ nên dùng cách gì mới có thể giảm mức tổn thất khi xông qua trạm canh gác đến mức thấp nhất đây?
“Mọi người cảm thấy cách này thế nào?” Lâm nương tử đột nhiên tiến đến trước mặt mọi người, nói một câu.
…
Gần đến giờ tý, hai chiếc xe ngựa chậm rãi thong thả đi tới gần Tam Xá Khẩu.
Thủ vệ vốn đã nâng cao cảnh giác đến mức hai trăm phần trăm mà nay nhìn thấy có người đi ngang qua thì lập tức tỉnh táo lại từ cơn buồn ngủ, nhìn xe ngựa với vẻ mặt cảnh giác.
“Ai?”
Lúc này, một nữ nhân xinh đẹp thò đầu ra từ trong xe ngựa, hành lễ với bọn họ.
“Các vị đại ca gác trạm, các ngài thật đúng là quý nhân hay quên mà, một tháng trước ta mới từ đất Đông đến đây, nhanh như vậy mà các ngài đã quên ta rồi sao? Ta là Lâm nương tử môi giới người đây mà.”
Nhóm thị vệ sửng sốt, bọn họ chỉ nhân danh chủ công đến đây tiếp nhận công việc thủ vệ ở Tam Xá Khẩu, tới nơi đây đã mấy ngày nhưng thật ra đây vẫn là lần đầu tiên gặp được thương đội, lại còn là môi giới người nữa.
Lúc này những người thật sự trải qua chuyện ở Tam Xá Khẩu trước kia đã lui về bên trong khí độc rồi, những người ở lại trông coi chẳng qua chỉ là thủ vệ giả mặc y phục thủ vệ của Tam Xá Khẩu mà thôi.
Nhưng mà chủ công đã dặn dò bọn họ phải cải trang thành thủ vệ, tiến hành quản lý nơi này một cách bình thường nhưng mà không thể để cho người ta nhìn ra sơ hở.
Cho nên bọn họ chỉ bình tĩnh gật gật đầu, bảo đoàn người đánh xe ngựa lại đây.
Thị vệ kiểm tra chiếc xe của Lâm nương tử trước, chỉ thấy hai chiếc xe đều do hai ông cụ đánh xe mà tất cả những người còn lại trong xe đều là trẻ em, thật ra cũng phù họp với thân phận môi giới người của Lâm nương tử.
Tuy rằng những đứa trẻ đó rất bẩn nhưng đứa nào đứa nấy không hề gầy chút nào.
Thủ vệ không khỏi nhướng mày: “Mấy đứa trẻ này ngươi tìm ở đâu ra? Nhìn có vẻ không giống như trong nhà thiếu tiền.”
Bọn họ từng gặp những gia đình không nuôi nổi con, mấy đứa trẻ trong những gia đình đó đứa nào đứa nấy đều gầy gò khô khan, dáng vẻ không giống mấy đứa trẻ bốn năm tuổi ở trong xe này thì cũng thôi đi nhưng đến mấy đứa bảy tám tuổi cũng đều mập mạp như thế.
Lâm nương tử xấu hổ nở nụ cười: “Chẳng phải là từ Hoàng đô đến đây đó sao, ngay cả ăn mày ở Hoàng đô giá cũng cao hơn mấy đồng so với những nơi khác, cũng đâu phải ngài không biết đâu.”