“Đệ cũng lợi hại lắm đấy, làm thế nào đệ có thể sống công khai ở đây mà không bị vạch trần thân phận thế?”
Chẳng lẽ thủ vệ không vào trong phủ đệ của những người phú quý để điều tra sao? Không có khả năng.
Nghĩ đến khu dân nghèo bên kia cứ hở ra là bị điều tra, quả thật là một trời một vực so với nơi này.
Vũ Văn Kỳ hơi ngượng ngùng nở nụ cười: “Bình thường ta cũng không ra ngoài, hơn nữa nơi này có mật đạo, nếu không có việc gì thì ta chỉ ở trong mật đạo thôi, viên ngoại là một người khác.”
Thì ra là thế.
Bạch Quân Quân bừng tỉnh hiểu ra.
“Sao hai người lại ở đây? Nói ra thì không phải hai người đi Hoàng đô sao?”
Biết được Hoàng đô đã bị Vũ Văn Tụng chiếm được, hắn còn đặc biệt tìm tỷ tỷ hỏi tin tức của bọn họ.
Nhưng mà tỷ tỷ đã truyền lại tin tức cho biết mấy người Bạch Quân Quân đã không còn ở Hoàng đô nữa, chuyển tới huyện Anh từ lâu rồi.
Không nghĩ tới chỉ trong nháy mắt mà Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đã đến Bích Lạc, hơn nữa còn giúp mình một việc rất lớn.
Vũ Văn Kỳ chỉ có thể cảm khái duyên phận tuyệt không thể tả.
“Chúng ta đến tìm người.” Bạch Quân Quân cũng không gạt hắn.
“Hai người muốn tìm ai, ở đây ta cũng coi như có chút nhân mạch, nếu như có chỗ ta có thể giúp được thì cứ việc nói với ta.”
Bạch Quân Quân nhìn hắn một cái chứa đầy ngụ ý: “Ngay cả chính bản thân mình đệ còn không bảo vệ được, vậy mà còn muốn giúp chúng ta ấy hả?”
“…” Vũ Văn Kỳ bỗng chốc bị chẹn họng, một hồi lâu sau mới ngượng ngùng trả lời: “Thật ra, thật ra hai người hiểu lầm rồi.”
Bọn họ không yếu như vậy, nếu vừa rồi không có cơn cuồng phong kỳ quái đó thì bọn họ cũng sẽ lợi dụng đạn khói để trốn thoát, tuy rằng chắc chắn sẽ hơi chật vật nhưng dù sao cũng không rơi vào thế cục toàn quân bị diệt.
Chỉ là còn chưa kịp thi triển công phu thì đã được Bạch Quân Quân cứu mà thôi.
Vũ Văn Kỳ hơi uất ức.
Bạch Quân Quân không nói gì, hóa ra là hai người bọn họ xen vào việc của người khác rồi?
“Không không không, đương nhiên Quân Quân và Văn Li ca rất có ích rồi, ít nhất hai người đã giúp mấy người chúng ta khỏi phải chịu nỗi khổ thể xác.”
“Rốt cuộc sao lại thế này? Sao các đệ lại ẩn núp ở Bích Lạc, chẳng lẽ các đệ định báo thù bằng cách ám sát ngũ Vương gia?”
Bạch Quân Quân chỉ cảm thấy kỳ quái.
Ban đầu khi Vũ Văn Kỳ đi theo bộ hạ cũ của hắn, Bạch Quân Quân không hề ngăn cản.
Nàng cảm thấy Vũ Văn Kỳ có bộ hạ cũ hộ tống, lại có Diêm chưởng quỹ ở bên cạnh giúp đỡ, con đường sau này hẳn là cũng không trắc trở lắm.
Thậm chí trong khoảng thời gian này cũng chưa nghe được tin tức gì của Vũ Văn Kỳ cả, nàng cảm thấy không có tin tức chính là tin tức tốt.
Ai ngờ đến Bích Lạc này lại nghe thấy một vài sự kiện ám sát của người thần bí, thêm cả sự tương phùng đêm nay làm cho Bạch Quân Quân bỗng nhiên cảm giác không ổn.
Nếu Vũ Văn Kỳ muốn báo thù bằng cách ám sát thì không khỏi quá mức đơn thuần.
Cho dù hắn giết hết tất cả người của Vũ Văn gia, vậy thì sau đó sẽ thế nào? Thiên hạ này vẫn sẽ đại loạn, long ỷ cũng cứ không phải là của hắn.
Nghiêm túc bồi dưỡng quân đội, mượn danh hiệu phủ định chính quyền của Vũ Văn gia mới là chính sự.
Vũ Văn Kỳ giống như biết Bạch Quân Quân đang lo lắng điều gì, lên tiếng làm nàng yên tâm: “Chúng ta có quân đội đang ẩn náu ở trung tâm đất Đông, không phải là không làm gì cả.”
“Vậy đệ đây là?”
“Không dối gạt hai người, lúc trước Vũ Văn Tuyển đi Hoàng đô gặp mặt, ta thừa dịp hắn không có ở đây, lén lút lẻn vào hậu phương cứu mấy người đại thúc què chân về, bây giờ mấy người đại thúc què chân đang bận rộn huấn luyện quân đội.
Nhưng mà suy cho cùng thì ta cũng đã mang người ở hậu phương đi, vì tránh cho Vũ Văn Tuyển tổ chức tìm kiếm toàn diện rồi tìm thấy quân đội đang ẩn náu, ta chỉ có thể dẫn theo một ít nhân mã, ngụy trang thành thế lực tàn dư của tam Hoàng tử, thỉnh thoảng sẽ gây phiền phức cho hắn, dẫn dắt lực chú ý của hắn.”
Đối mặt với kẻ địch, Vũ Văn Kỳ là con báo con túc trí đa mưu nhưng đối mặt với Bạch Quân Quân và Lý Văn Li, hắn lại khôi phục vẻ ngốc nghếch đáng yêu, có thể kể toàn bộ những bố trí và bí mật của mình cho hai người nghe mà không hề giữ lại bất kỳ điều gì.