Nghe đến đó, Bạch Quân Quân cuối cùng cũng yên lòng, tốt xấu gì Vũ Văn Kỳ cũng không phải thật sự là tên ngốc ưa nịnh.
Không phải dự định dựa vào ám sát là được.
Dù sao, so với tổ chức sát thủ, vẫn nên đường đường chính chính có được quân đội và thuộc hạ của mình thì càng có niềm tin.
Hơn nữa hắn biết rõ làm mồi nhử ở tiền tuyến là nguy hiểm vẫn nguyện ý mạo hiểm cùng các tướng sĩ, có thể thấy được một nhân phẩm quả thật không tệ.
Người có trí có dũng như vậy, nhân phẩm lại tốt, nếu như một ngày kia thật sự ngồi lên ngai vàng cũng không tính là quá tệ.
Cảm khái xong, Bạch Quân Quân lại hỏi một chuyện quan trọng khác: "Mấy người đại thúc què chân đều ở chỗ của ngươi à?"
"Ừm. Đại thúc què chân, đại thúc một mắt còn có đại thúc cụt một tay, một người cũng không thiếu."
Vũ Văn Kỳ rất vui vẻ đếm đầu người cho bọn họ.
Bạch Quân Quân nghe vậy cũng không nhịn được mặt mày đều giãn ra.
Lâm nương tử vẫn cảm thấy ba sư huynh không may tiêu đời rồi, ngay cả Sơn Hải tiên sinh cũng sợ nghĩ tới bọn họ lại thêm thương tâm, bình thường không hề đề cập tới.
Nếu như để bọn họ biết, ba người này vẫn còn ngo ngoe sống, bọn họ nhất định rất vui vẻ.
Bạch Quân Quân cảm khái: "Ngươi minh tu sạn đạo, ám độ trần thương, cũng đã đạt được mục đích rồi, theo ta thấy trong thời gian ngắn Vũ Văn Tuyển cũng không đếm xỉa tới các ngươi, nhanh đi về đi."
(Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: một trong 36 kế của Binh pháp tôn tử, giả vờ tấn công trực diện nhưng khi kẻ địch tập trung phòng thủ phía trước thì lại vòng ra đằng sau để tấn công.)
Vũ Văn Kỳ khẽ gật đầu: "Chúng ta cũng đang định ít ngày nữa rút lui đây."
Vốn dĩ kế hoạch tối nay là đánh nghi binh phủ thành chủ, sau đó giả vờ bại trận chạy trốn đến đây rồi biến mất.
Không nghĩ tới bất ngờ gặp Bạch Quân Quân, hơn nữa chính mình yếu thế, lại trời xui đất khiến để cho Bạch Quân Quân hiểu lầm cũng ra tay giúp đỡ.
Nhưng cũng may mặc dù không giống trong kế hoạch, nhưng trăm sông đều đổ về một biển, thậm chí hiệu quả còn tốt hơn ** so với bọn họ bại trận chạy trốn.
Đoán chừng thế cục rối loạn bên ngoài này sẽ khiến cho Vũ Văn Tuyển bận rộn rồi.
"Hơn nữa hôm nay chúng ta cũng nghe được một tin tình báo quan trọng."
Vũ Văn Kỳ rất hiếu kỳ nhìn về phía hai người.
"?"
"Cái gì?"
Hai người hóng chuyện quả nhiên sáng mắt lên.
Nhìn thấy quần chúng tích cực hóng chuyện quen thuộc, Vũ Văn Kỳ chỉ mím môi nở nụ cười: "Vũ Văn Tuyển và Ngũ vương gia cũng không giương cung bạt kiếm như người ngoài thấy, bọn họ mới thật sự là đồng minh. Bây giờ Vũ Văn Phong đến thành Bích Lạc, một là vì tìm kiếm Vũ Văn Loan Phi, hai là vì định ở lại Đông Địa."
"Có ý tứ gì?" Hai quần chúng hóng chuyện không quá hiểu.
Đông Địa này không phải đã sớm ổn định à, nhân tố bất định duy nhất chính là Vũ Văn Kỳ giả mạo "Thế lực còn sót lại của Tam hoàng tử."
Chẳng lẽ Vũ Văn Phong thật sự đúng là đến để trấn áp Vũ Văn Kỳ? Nếu là như vậy, chỉ có thể nói mức độ khiêu khích Vũ Văn Tuyển của Vũ Văn Kỳ có chút quá phận.
Vũ Văn Kỳ lắc đầu liên tục bày tỏ chuyện này không liên quan đến mình.
"Chúng ta nhận được mật hàm, mấy ngày nay quân Tuyên Uy sẽ ra tay với Tây Địa, Vũ Văn Phong đến Đông Địa là vì dự phòng Vũ Văn Tuyển có dị động, nói một cách khác là đến giám sát Vũ Văn Tuyển."
Quần chúng hóng chuyện cùng nhau mở to hai mắt nhìn, dường như nghe được một tin tức.
"Nói ra thì Vũ Văn Tụng đột nhiên tiến đánh Hoàng Đô ta đã cảm thấy rất vội vàng và đột ngột, hắn giống như là bị người tẩy não, dựa vào một bầu nhiệt huyết nói đánh là đánh."
"Nếu như nói phía sau hành động của hắn có Ngũ vương gia khuyến khích, vậy tất cả đều hợp lý."
Con người luôn luôn dễ dàng làm việc trong sự xúc động khi liên tục bị tẩy não và kích động, loại tình huống này mà ra quyết định thường có rất nhiều lỗ hổng.
Bạch Quân Quân rất nhanh đã hiểu ra gì đó, nàng vỗ tay một cái: "Lúc trước ta ở Bắc Địa, Lão Khâu thúc từng định dẫn bọn ta từ mật đạo đến Tây Địa, nhưng nửa đường chúng ta đã gặp một doanh trại lính.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ doanh trại này chính là vì dùng để xuôi nam lấy Tây Địa!"