"Dù sao Đông Địa cũng không ít chuyện phiền toái hơn nữa Vũ Văn Phong cũng ở đây, nói không chừng cuối cùng sẽ để cho Vũ Văn Phong nắm giữ ấn soái xuất chinh, Vũ Văn Tuyển ở lại nơi này."
Có thể lộ mặt lúc đoạt lấy giang sơn, đối với bất cứ người nào cũng có chỗ tốt, nếu như lập công nói không chừng còn có thể Phong Hầu Bái Tướng trở thành thái tử.
Vũ Văn Tuyển mà đi, những chuyện tốt này đều sẽ rơi vào trên đầu Vũ Văn Tuyển, Vũ Văn Phong chưa chắc đã nguyện ý.
"Mặc dù nói thì như thế, nhưng biến cố hôm nay khiến cho Vũ Văn Phong phải chịu thiệt lớn, chỉ sợ mười ngày nửa tháng bọn họ cũng đừng nghĩ đến việc xuống giường, chớ nói chi là nắm giữ ấn soái xuất chinh."
Lý Văn Li trả lời chân thành.
Trước khi chạy trốn, hắn đã ném một lưới đao gió vào chỗ ở của Vũ Văn Tuyển và Vũ Văn Phong.
Nhưng khi đó đi quá nhanh, hắn cũng không kịp nhìn một chút xem hiệu quả của lưới đao gió như thế nào, nhưng dựa theo biểu hiện của lưới gió mà nói, hai người này chắc chắn đã đổ máu.
"..." Bạch Quân Quân.
"..." Vũ Văn Kỳ.
Đối với chuyện Lý Văn Li lén lút chơi xấu, bọn họ vậy mà không biết.
Nhưng cho dù nói thế nào, nếu như hai người này đều bị thương, đối với bọn họ mà nói quả thực có chỗ tốt.
Dù sao, lúc chạy trốn truy binh sẽ không quá mãnh liệt.
Hai người lại ngồi trong chốc lát rồi mới rời đi.
Vũ Văn Kỳ cố hết sức muốn giữ hai người lại, nhưng Bạch Quân Quân và Lý Văn Li ngại vì còn có người phải cứu nên đã từ chối.
Đôi bên chỉ hẹn bảy ngày sau tập hợp lại ở đây rồi cùng nhau xông ra khỏi trạm gác.
Sau đó Bạch Quân Quân và Lý Văn Li leo tường rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng của bọn họ, quản gia có chút bận tâm: "Bọn họ cứ như này ra ngoài không có vấn đề sao?"
"Yên tâm đi." Vũ Văn Kỳ cười vô cùng yên tâm: "Văn Li ca và Quân Quân là người lợi hại nhất trên đời này, không có gì bọn họ không làm được."
Thời gian lúc trước ở nhà ống thậm chí ở huyện Đại lại rõ mồn một trước mắt, bọn họ ở trong lòng Vũ Văn Kỳ cũng đã trở thành người không gì không làm được.
Mỗi khi gặp khó khăn, Vũ Văn Kỳ luôn luôn dùng hai người này để khích lệ chính mình.
Mà lúc này, hai người lặng lẽ không một tiếng động đi trên không trung về đình viện của chính mình.
So với khu trung tâm hỗn loạn của Bích Lạc, bên này vẫn yên bình như cũ.
Hai vợ chồng trở lại viện tử lại yên tâm đi ngủ, bắt đầu thời gian sống ngày nào hay ngày ấy.
Giới nghiêm bảy ngày, thủ vệ từng đến hai ngày liên lục để kiểm tra từng nhà xem có kẻ khả nghi lạ mặt nào hay không.
Sau đó chính là hôm sau, đến ngày thứ bảy thủ vệ cũng không tới kiểm tra, chỉ ở cửa ngõ gõ chiêng thông báo: "Gỡ bỏ giới nghiêm rồi, mọi người nên làm gì thì làm đó đi."
Lão bách tính nghe được tin gỡ bỏ giới nghiêm, tất cả đều vui vẻ nhảy nhót đi ra ngoài.
Rất nhiều người trong nhà hết đồ ăn, mấy ngày về sau gần như là uống nước cầm hơi.
Còn tiếp tục giới nghiêm nữa, bọn họ có thể lấy đất vàng trong nhà lên để ăn rồi.
Lý Văn Li và Bạch Quân Quân cũng nhân lúc này đi ra ngoài.
Vốn dĩ hai người định nhân lúc nhiều người lần mò đến khu dân nghèo đối diện, ai ngờ mới ra khỏi cửa ngõ đã gặp được Mai Hoa.
Mai Hoa nhìn thấy đôi vợ chồng vẫn trùm đầu trùm đuôi, nhịn không được nhíu mày.
"Phi Hoa, mấy ngày không gặp sao ngươi vẫn còn đeo khăn quàng cổ?"
"Ây..." Bạch Quân Quân không nghĩ tới Mai Hoa này đúng là âm hồn bất tán vừa gỡ giới nghiêm không phải ra ngoài tản bộ mà chính là đến tìm mình, trong nội tâm nàng đang chửi rủa một ngàn lần mẹ nó sao mà ngươi đến nhanh vậy.
Cuối cùng chỉ có thể nhịn xuống nói: "Còn không phải ở nhà liên tục mấy ngày, lại... lại sinh ra va chạm mới chứ sao."
"Hắn còn dám động thủ?" Mai Hoa quặm mặt xông đến bên cạnh Lý Văn Li trợn mắt.
Lý Văn Li vô tội khoé miệng khẽ giật: "Phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường hợp, mắc mớ gì tới ngươi."
"!" Mai Hoa thiếu chút bị câu nói này khiến cho giận ngất đi, đây là nam nhân gì thế, đơn giản chính là bại hoại!