Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 337

Chương 337
Ồ…

Kiều Nghệ ghét bỏ lùi về phía sau mấy bước, vội vàng nói với Người đẹp ốm yếu.

“Gào” Người đẹp ốm yếu, Tiểu Thụ Miêu thật sự không sạch sẽ chút nào, đợi một lát nữa anh nhớ tắm cho nó nhé!

Thẩm Chi Hủ nhìn theo ánh mắt của hổ trắng nhỏ, thấy cây non mini can đảm moi tinh hạch như vậy, anh không cần suy nghĩ cũng biết cô đang ghét bỏ cái gì.

“Ngao Ngao, em thật là thích sạch sẽ.” Thẩm Chi Hủ chạm vào mũi của hổ trắng nhỏ.

“Grừ grừ” Anh đừng chỉ lo nói tôi, Người đẹp ốm yếu, không phải anh cũng thích sạch sẽ à?

Kiều Nghệ liếc nhìn Người đẹp ốm yếu, biểu cảm có hơi khinh thường.

Thẩm Chi Hủ khẽ cười, không trả lời.

Cây non mini thở hổn hà hổn hển, nó đã moi được rất nhiều tinh hạch ở dưới đất, ngay lúc nó đang thỏa mãn thì có một bàn tay không hề lưu tình cầm lấy chậu hoa tinh hạch của nó đi. Nó đang chuẩn bị nổi giận, nhưng khi nhìn thấy người đó thì đột nhiên cảm thấy sợ hãi

Thẩm Chi Hủ đếm tinh hạch, năm sáu chục viên, đủ để Tiểu Thụ Miêu dùng trong một thời gian.

Anh nghĩ như vậy, sau khi trả lại chậu hoa cho cây non mini thì nói: “Mi moi thêm một ít tinh hạch nữa đi.”

Cây non mini: ?

Như vậy là có ý gì?

Cây non mini không hiểu tại sao mình lại phải moi thêm tinh hạch nữa, nhưng ở dưới uy quyền của anh, nó không thể làm gì khác hơn ngoài việc khuất phục.

Cũng bởi vì có cây non mini mà hai tay của Thẩm Chi Hủ đã được giải phóng, anh không cần khổ cực moi tìm tinh hạch nữa.

Anh nhìn thấy cây non mini đang chăm chỉ moi tinh hạch, đột nhiên cảm thấy nuôi được một cây thực vật biến dị cũng rất có ích nhỉ?

***

“Lương thực ở bên trong kho hàng hết rồi.”

Sau khi Lý Văn Bân kiểm tra tình hình bên trong kho hàng, vẻ mặt trở nên nặng nề.

“Không có một tí lương thực nào sao?” Dương Bội Doanh vẫn tiếp tục hỏi.

Lý Văn Bân lắc đầu.

“Ngẫm ra thì cũng bình thường.” Lư Thu Lãng, người chủ động tham gia cuộc chiến lần này nói: “Chuột biến dị ở đây ít nhất cũng phải bảy tám trăm con, cộng thêm với những con mà mọi người tiêu diệt trước đây nữa, tổng cộng gần một ngàn con cũng không quá đâu nhỉ? Nhiều chuột biến dị như vậy, vừa to vừa béo, chắc chắn chúng nó đã ăn hết lương thực ở kho lương thực rồi.”

Lư Thu Lãng nói xong khẽ nhún vai.

Mặc dù Lý Tông Húc không quen biết Lư Thu Lãng, nhưng cũng đồng ý với ý kiến của anh ta.

Lương thực ở kho lương thực số 2 đã không còn, tiếp theo bọn họ phải đi đâu để thu thập thêm lương thực đây?

Lý Tông Húc âm thầm thở dài.

“Tiếp theo cô có kế hoạch gì không?” Lư Thu Lãng hỏi Trình Dao.

“Sao vậy, anh muốn hợp tác với chúng tôi?” Phù Nhã Vấn nhướng mày hỏi.

“Tôi cảm thấy mình đã biểu hiện đủ rõ ràng rồi.” Lư Thu Lãng mỉm cười, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.

Thẩm Chi Hủ không thèm để ý bọn họ đang nói gì, anh ngồi ở trên một chiếc ghế nhỏ nhìn hổ trắng nhỏ chơi đùa cùng với Đại Bạch.

Trình Dao nghe thấy vậy thì nhìn Lư Thu Lãng mấy lần.

Người này có dị năng hệ ăn mòn, khoảng một phần năm đám chuột biến dị là do một mình Lư Thu Lãng thắt cổ chết, sức chiến đấu rất mạnh, nếu như liên thủ với gã ta cũng là một lựa chọn tốt.

Trình Dao không tự kiêu tự đại đến mức cảm thấy bản thân có thể nuốt lương thực từ tất cả các kho lương thực khác của thành phố Hải Á, cho nên nàng phải liên thủ với Lư Thu Lãng và những người khác.

“Hợp tác ư? Tất nhiên ra được rồi, phân chia lương thực như thế nào?” Trình Dao lạnh giọng hỏi.

“Đương nhiên là ai có năng lực thì được nhiều rồi.” Lư Thư Lãng cười híp mắt, rõ ràng rất tin tưởng người dưới của mình.

“Người nào có năng lực thì được nhiều à? Như vậy thì không dễ chia đâu.” Trình Dao cười như không cười.

“Vậy cô định phân chia như thế nào?” Lư Thu Lãng thu lại nụ cười trên mặt.

“Chia 8:2.”

 


Bình Luận (0)
Comment