Chương 434
Được Người đẹp ốm yếu đồng ý, Kiều Nghệ chạy đến chỗ hổ mẹ thì thà thì thầm mấy câu. Cũng không biết cô đã nói gì, mà hổ mẹ vốn đang ngồi ngay ngắn dưới đất lại nằm xuống, ánh mắt Kiều Nghệ sáng lấp lánh trèo lên lưng mẹ ngồi, hai tay ôm lấy cổ hổ mẹ.
“Mama, con chuẩn bị xong rồi.”
Gần đó có người chú ý đến tình huống bên này, lập tức kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
Hổ mẹ không thèm để ý đến ánh mắt của thú hai chân xung quanh, biết nhóc con ngồi vững vàng rồi liền đứng dậy, sau đó nó nhanh chóng chạy hết tốc lực ra ngoài.
Bóng người trắng như tuyết gần hư hóa thành dư ảnh.
Cây non mini bị bỏ lại phía sau vươn cành cây dài ra, quấn lấy cánh tay của hổ trắng nhỏ một cách chuẩn xác, vừa chạm vào cũng bị kéo theo ra ngoài, cảm nhận mùi vị nhanh như chớp.
“Trời ơi, cưỡi hổ kia... Thật hâm mộ...”
Có không ít dị năng giả phái nữ mở miệng bày tỏ sự ngưỡng mộ, sau khi Trình Dao nghe xong, trên mặt nở nụ cười khổ.
Đã rất lâu rồi nàng không gần gũi với Đại Bạch, biết Đại Bạch sẽ không ở bên cạnh mình nên nàng cũng không sáp đến gần, mà lặng lẽ để ý đến nó là được rồi. Bây giờ Trình Dao nghe thấy hai chữ “cưỡi hổ”, không khỏi nghĩ đến kiếp trước mình có từng cưỡi Đại Bạch chưa?
Trong ký ức không hề có chuyện này.
Nàng thở dài một hơi, phớt lờ đi từng cái bong bóng được đặt tên là hâm mộ đang âm thầm dâng lên từ đáy lòng.
***
Đã rất lâu rồi Kiều Nghệ không cảm nhận được tốc độ nhanh mạnh như vậy, cô vẫn nhớ lần đầu tiên mình trải nghiệm cảm giác này là ở thành phố Lang, lúc đó cô vẫn còn là một chú hổ con, đi lại vẫn còn rất vụng về, cho nên hổ mẹ đã để cô nằm trên lưng ngậm lấy gáy mình khi lên núi.
Tốc độ nhanh như chớp này khiến Kiều Nghệ vô cùng hoài niệm, cô ôm chặt lấy cổ hổ mẹ, không dùng lồng bảo vệ để chắn gió, mặc cho gió rít thổi tung tóc của mình.
Nói thật loại cảm giác này rất thoải mái, giống như cô đang đua xe vậy.
Cũng không biết cô và hổ mẹ đã chạy bao lâu, tốc độ của mẹ cũng chậm lại.
Trong rừng có rất nhiều động vật nhỏ, đều chưa bị biến đổi.
Hổ mẹ nhìn những con vật này không thuận mắt, vượt qua chúng đi tới chỗ sâu hơn.
Kiều Nghệ ngồi ở trên lưng hổ mẹ, ung dung thưởng thức quang cảnh xung quanh.
Bây giờ vẫn còn chưa tới tháng mười một, cây cỏ ở trong núi vẫn xanh um tươi tốt, thỉnh thoảng Kiều Nghệ còn có thể nhìn thấy những loài hoa không tên, màu sắc của những đóa hoa này rất đa dạng, trông vô cùng xinh đẹp.
Lúc này, Kiều Nghệ chớt cảm thấy gò má của mình có hơi ngứa ngáy, cô cụp mắt nhìn xuống thì thấy cây non mini đang bám ở phía trước người mình, lúc này nó đang vươn cành của nó ra, lá cây xanh biếc ướt át không cẩn thận chạm vào má cô.
Kiều Nghệ quan sát cây non mini mấy lần, không nhịn được hỏi: “Lá cây của mày cứng như vậy à? Vươn ra như vậy mà không bị gió thôi bay.”
Cây non mini cứng đờ, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, cọ cọ xuống đất một chút rồi thu hồi lá cây của mình lại.
Kiều Nghệ tận mắt chứng kiến cảnh này thì nói không nên lời: “Mày đừng căng thẳng như vậy, tao chỉ tò mò thôi, tao không đánh chủ ý lên lá cây của mày đâu.”
Lúc này cây non mini mới thả lỏng hơn, nhưng lại không dám để những chiếc lá cây của mình sát lại gần hổ trắng nhỏ.