Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1006 - Chương 1016: Sự Thay Thế Hoàn Mỹ

Chương 1016: Sự thay thế hoàn mỹ
 

Đề nghị của Yến Tử Tuyết khiến tất cả mọi người sửng sốt, Yến Tử Băng càng hốt hoảng khoát tay.

- Chị, chị nói gì thế, đừng nói bừa.

Miêu Toa đứng bên cạnh hai mắt sáng lên, ánh mắt nhìn tới Yến Tử Băng, cẩn thận đánh giá, ánh mắt càng sáng bừng hơn.

- Tử Băng, chị cảm thấy chị của em nói có lý đấy, khí chất của em ngại ngùng trầm tĩnh, diễn cảnh này ngược lại rất thích hợp, nếu không thay quần áo trước, em tới thử xem sao?

Yến Tử Băng há to miệng, giật mình nói:

- Hả, chị Toa, chị thật sự nghĩ như vậy sao?

Miêu Toa cười nói:

- Nếu em không ngại thì thử xem sao, nếu có thể thì cảnh cuối này để em diễn, đến lúc đó cũng sẽ viết cả tên em lên, chị nghĩ chị của em sẽ không để tâm đâu.

- Không ngại, không ngại, như vậy rất tốt!

Yến Tử Tuyết mừng rỡ kêu lên, lúc trước cô còn có chút ngại ngùng khi mình được diễn mà em gái lại không thể diễn, nếu quả thật có thể để cả hai chị em cùng diễn, hai người phân diễn một phần, như vậy đương nhiên là chuyện tốt.

Tần Dương cũng mở miệng nói:

- Tử Băng, muốn thử một chút không?

Đương nhiên trong lòng Yến Tử Băng cũng hi vọng có thể thử, thấy Tần Dương cũng đã nói như vậy rồi liền lập tức thấp thỏm đáp ứng:

- Vậy để em thử xem, nếu diễn kém, mọi người đừng chê cười.

Miêu Toa cười nói:

- Không sao, thử xem đi.

Yến Tử Băng và Tần Dương trở về vị trí cũ, Tần Dương ngã xuống, Yến Tử Băng xông lên ôm hắn vào trong lòng mình.

Yến Tử Băng dựng lên tâm tình của mình, ánh mắt của cô bắt đầu có thay đổi, mà khí chất trên người cô cũng nhanh chóng chuyển biến theo đó một cách kỳ lạ.

Hốc mắt ửng hồng, nước mắt nhanh chóng tụ ại sau đó rơi xuống như những hạt châu nhỏ.

Cô vươn tay nhẹ nhàng gỡ mặt nạ trên gương mặt Tần Dương ra, tùy ý để nước mắt rơi trên gương mặt của Tần Dương, tay của cô nhẹ nhàng run rẩy, cô áp mặt của mình lên gương mặt của Tần Dương, thần sắc ưu thương gần chết, loại ưu thương giống như tràn ra từ trong lòng cô...

Hai mắt Miêu Toa sáng rực, hai mắt đạo diễn cũng sáng rực.

Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được sự bất ngờ vui mừng trong mắt đối phương.

Yến Tử Tuyết bàng hoàng nhìn một màn này, ngậm miệng, dường như khó có thể tin được, nhưng như chợt nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn Tần Dương càng có phần phức tạp.

Cô thực sự đan xen cảm xúc chân thật trong nội tâm của bản thân vào trong vai diễn rồi?

Có lẽ cô lúc này thật sự đắm chìm trong cảnh tượng Tần Dương chết, cho nên mới coi nó là sự đau khổ từ tận xương tủy?

- Được!

Đạo diễn trầm trồ khen ngợi cắt một màn này, Yến Tử Băng cũng định thần lại từ trong vai diễn, vươn tay lau mắt, trên gương mặt vẫn còn hiện vẻ ưu thương như cũ.

Tần Dương mở to mắt, nhìn hai mắt ửng hồng của Yến Tử Băng, cười nói:

- Cô nhập vai rất sâu nha, sau này nhất định sẽ là diễn viên tốt!

Yến Tử Băng có phần hốt hoảng xoay chuyển tròng mắt, không dám nhìn thẳng hai mắt Tần Dương, chột dạ nói:

- Diễn chính là phải dẫn tình cảm vào mà.

Miêu Toa cười đi tới:

- Tử Băng, diễn rất khá, cảm giác hoàn toàn như thật, như vậy đi, em nghỉ ngơi trước, sau đó để thợ trang điểm hóa trang cho em, đợi lát nữa chúng ta quay tràng cảnh kia cùng với tràng cảnh sau khi xây nhà.

- Được!

Yến Tử Tuyết đã đi tới khen ngợi:

- Diễn tốt lắm nha! Đề nghị của chị quả nhiên có thể thực hiện được, khà khà, chúng ta có thể cùng diễn thật tốt, đáng tiếc phần diễn của em sẽ ít hơn một chút...

Yến Tử Bằng đã bình ổn lại tâm tình:

- Chị, chị sẽ không tức giận chứ?

Yến Tử Tuyết cười nói:

- Chị ước gì như vậy ấy, sao có thể tức giận được, chúng ta là chị em tốt, cùng đi học, cùng phát triển diễn xuất, như vậy mới là tốt nhất, hơn nữa màn diễn khi nãy của em diễn rất tốt, đến cả chị cũng cảm động theo, nếu thầy của chúng ta có ở đây, nhất định sẽ cho em đạt điểm tối đa!

Yến Tử Băng bị Yến Tử Tuyết thổi phồng như vậy lập tức ngại ngùng nói:

- Nào có đâu.

Yến Tử Tuyết sán lại gần, nhỏ giọng nói bên tai Yến Tử Băng:

- Có phải em đan xen cảm giác với Tần Dương vào trong đó không, khi nãy trông qua giống như thật ấy, nhất là động tác em dán mặt kia, ôi, chị đứng xem cũng nổi hết cả da gà, quá thật rồi!

Gương mặt Yến Tử Băng lập tức đỏ bừng:

- Chị nói gì thế, đây không phải diễn sao, diễn thì phải đi vào kịch bản, phải diễn nhập tình cảm, chị kéo anh ấy vào làm gì.

Yến Tử Tuyết cười khà khà:

- Khi nãy chính em đã dạy chị, bảo chị trực tiếp kéo Tần Dương vào đấy, khà khà.

Hai chị em đứng một bên xì xào bàn tán, Tần Dương cũng đang cùng nói chuyện với Miêu Toa.

- Không ngờ lại có thể dùng cách như vậy để giải quyết, thật sự quá kỳ diệu.

Miêu Toa cười nói:

- Như vậy rất bình thường mà, khí chất của mỗi diễn viên không giống nhau, Yến Tử Tuyết diễn phần trước là diễn bản chất vốn có, hoàn toàn không thành vấn đề, thậm chí phát huy vượt xa người thường, nhưng diễn phần sau là tình cảm bi thương, loại khí chất hoạt bát của cô ấy ngược lại trở thành chướng ngại, đương nhiên đây là vì chị muốn một cảm giác mạnh mẽ hơn cho nên mới như vậy.

Tần Dương cười khổ nói:

- Phần diễn trước vui sướng bao nhiêu, phần diễn sau bi thương hơn bấy nhiêu.

Miêu Toa cười ha ha:

- Cũng gần như là cái ý này, phần cuối của hài kịch đại đoàn viên luôn dễ dàng khiến người ta quên đi mất, cũng khó có thể lưu lại dấu ấn sâu sắc, còn bi thương lại luôn có thể đánh động trái tim con người, khúc nhạc của chị chính là khúc nhạc bi thương, cho nên chị muốn để loại bi thương này dựa theo chuyện xưa đánh động lòng người.

Tần Dương gật đầu:

- Ừ, nhưng như vậy cũng tốt, xem như hai chị em họ cùng lên hình, hai người họ cũng sẽ rất vui.

Miêu Toa mỉm cười nói:

- Mấy ngày nay chị cũng nhìn thấy tình cảm giữa hai chị em họ thật sự rất tốt, dáng vẻ cùng một kiểu.

- Bù góc tính cách ấy mà, chị gái hoạt bát hướng ngoại, em gái ngại ngùng hướng nội, hai người sống chung như vậy khá dễ dàng, nếu tính cách giống nhau chỉ sợ sẽ phải bài xích lẫn nhau thôi.

Miêu Toa cười nói:

- Chính là vậy.

Thợ trang điểm nhanh chóng tạo hình xong cho Yến Tử Băng, đổi lại quần áo, tất cả mọi người có loại ảo giác giống như vốn không hề đổi diễn viên, vì trông qua căn bản giống nhau như đúc.

- Ha ha, tôi nghĩ nếu không nói ra thì những người xem MV kia tuyệt đối không thể biết đây là hai người diễn...

- Thật sự quá giống, hoàn toàn giống như đúc!

- Không chừng cái này cũng có thể trở thành một mánh lới trong MV đấy, cộng thêm người đeo mặt nạ bí ẩn cuối cùng gỡ mặt nạ của mình ra, chắc chắn tất cả mọi người sẽ hỏi người đeo mặt nạ này có phải là Don Juan lúc trước không.

- Cũng đúng, không lâu nữa sợ rằng những người này đều đã quên Don Juan là ai rồi, dù sao chuyện trong giới giải trí hot hai, ba ngày rồi thôi, mọi người sẽ quên thôi.

- Dù sao chủ đề vẫn là để thúc đẩy ca khúc thôi, những thứ này coi như là màu sắc trong MV, có hứng thú thì tra tìm, không có hứng thú thì nghe nhạc là được rồi, dù sao cũng không có tổn thất, không có xung đột.

- Chính là vậy!

Tần Dương nghe mọi người nhỏ giọng nghị luận bên cạnh, trong lòng cũng có phần hiếu kỳ.

Còn có mấy người nhớ rõ lúc trước vị "Don Juan" thần bí đàn piano xuất hiện lần đầu tiên trong buổi biểu diễn của Miêu Toa đây?
Bình Luận (0)
Comment