Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1007 - Chương 1017: Người Chết Chìm

Chương 1017: Người chết chìm
 

Yến Tử Băng thay thế ra diễn vô cùng hoàn mỹ khí chất biến hóa về sau của một thiếu nữ hoạt bát gặp phải tình cảnh bi thương, từ hoạt bát tới trầm tĩnh, quá trình bi thương tới mức chết tâm biểu hiện vô cùng tinh tế.

Cả tổ quay cũng khen ngợi không ngớt lời với màn trình diễn cuối cùng của Yến Tử Băng, Miêu Toa cũng vô cùng hài lòng.

Quay câu chuyện của cả MV cũng đã hoàn toàn chấm dứt, Miêu Toa cho mọi người nghỉ ngơi một ngày, để mọi người thoải mái chơi một ngày.

Nhiệm vụ quay phim của đám Tần Dương kết thúc, đã đi tới phong cảnh non nước mỹ lệ của Quế Lâm, đương nhiên cũng phải du lãm một chuyến.

Miêu Toa bao hết một thuyền, đám người Tần Dương ngồi trên chiếc thuyền này phiêu theo sông Li Giang, buổi trưa ăn mỹ thực đặc sắc bản địa, tất cả mọi người ngập tràn hào hứng, cầm theo di động chụp đủ kiểu.

- Tần Dương, chị nghe thầy nói cậu định tham gia tranh tài dương cầm Chopin quốc tế à?

Tần Dương cười nói:

- Ừ, đi xem việc đời.

Miêu Toa cười khà khà nói:

- Chị cho tới giờ chưa từng thấy thầy từng khích lệ ai như vậy đâu, xem ra ông ấy mong đợi rất cao đối với cậu đấy.

Tần Dương cười tủm tỉm hài hước nói:

- Tôi không phải học sinh của ông ấy sao, tôi cũng là người mình, làm một người thầy đương nhiên muốn càng tự hào hơn về học sinh của mình rồi, chị nói xem phải không?

- Nói linh tinh, thầy vốn không phải loại người như vậy!

Miêu Toa buồn cười trước lời nói của Tần Dương:

- Nếu cậu đã không ngại lộ ra ngoài ánh sáng, vậy không ngại tới làm một lần khách mời của chị chứ nhỉ?

Tần Dương chớp mắt:

- Chị lại muốn mở một buổi hòa nhạc hả?

Miêu Toa ừ một tiếng:

- Năm nay có hai đợt, nửa năm trước đã mở một đợt rồi, còn một đợt vào cuối năm, ở Điểu Sào Kinh Thành, một mình chèo chống hai giờ mệt chết đi được, tới giúp chị chống một chút đi?

Tần Dương kinh ngạc mở to hai mắt:

- Không phải chứ, Điểu Sào?

Miêu Toa cười tủm tỉm gật đầu:

- Đúng, Điểu Sào, thế nào, không có hứng thú sao?

Tần Dương dựng thẳng ngón cái lên:

- Chị Toa lợi hại, hiện giờ mới qua bao lâu, mới hơn một năm không gặp thôi nhỉ, từ lần đầu tiên chị mở buổi hòa nhạc mà đã chơi tới Điểu Sào rồi, đây chính là nơi phù hợp cho giới ca hát có tiếng và thế lực đấy, là biểu tượng cho thân phận đấy!

Miêu Toa cười khà khà, thần sắc có phần cảm thán, cũng có phần tự hảo:

- Đúng vậy, cũng chính vì vậy cho nên chị nhất định phải mở ở đây một đợt hòa nhạc, coi như tạo cho bản thân một loại chứng minh.

Tần Dương cười khổ nói:

- Chị hiện giờ trong giới âm nhạc cũng là nhân vật nổi tiếng lẫy lừng, hoàn toàn có thể mời mấy ca sĩ nổi tiếng đến cùng khớp đợt, chống đỡ buổi hòa nhạc trong tình cảm hữu nghị, một vô danh tiểu tốt như tôi, chị nói buổi hòa nhạc nhỏ bình thường thì tôi còn có thể gom chút sức, một sân khấu lớn như Điểu Sào thật sự để tôi đi quá không hợp.

Miêu Toa khẽ mỉm cười:

- Buổi hòa nhạc của chị do chị làm chủ, chị nói phù hợp là phù hợp, cậu chỉ cần nói có đi hay không?

Tần Dương thấy Miêu Toa mời thịnh tình như vậy cũng không cự tuyệt nữa:

- Được rồi, dù sao chỉ là chơi piano, tôi vẫn có tự tin với piano đấy, chỉ cần không để tôi hát là được.

Miêu Toa cười hả hê nói:

- Cậu cũng đừng nghĩ tới chuyện được ca hát, tôi sợ đến lúc đó người chai nước trong tay người tới nghe toàn bộ đều sẽ bị ném bể đấy.

Tần Dương bĩu môi:

- Mặc dù tôi biết bản thân chắc chắn kém chị, nhưng chị Toa nói tôi như vậy thì quá tổn thương trái tim của tôi rồi.

Miêu Toa trêu chọc nói:

- Không phục sao? Không phục thì cậu chứng minh bản thân một chút đi, cũng tới hát mấy khúc, làm ca sĩ gì đó?

Tần Dương lắc đầu:

- Đừng, ca sĩ, minh tinh điện ảnh gì đó tôi thật sự không có hứng thú, làm nghệ sĩ dương cầm có phong cách, có phẩm vị tốt hơn nhiều, ít nhất mọi người ít cuồng nhiệt với piano hơn, tôi cũng không muốn cạnh nhà lúc nào cũng có mấy người ngồi canh đâu...

Miêu Toa cười rộ lên, cô ngược lại biết Tần Dương nói lời thật lòng, lúc trước khi hắn giúp Miêu Toa trong buổi hòa nhạc của cô đã trở nên hót một hồi, nhưng hắn lại lựa chọn mai danh ẩn tích, giống như hoàn toàn chưa từng có chuyện như vậy xảy ra vậy.

- Thuyền lật rồi!

Ngay khi hai người Tần Dương và Miêu Toa thuận miệng ngồi tán gẫu thì một tiếng kêu thê lương vang lên đột ngột truyền tới tai Tần Dương.

Tần Dương lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn về hướng vang lên tiếng kêu.

Ở nơi cách mọi người hai trăm mét có một du thuyền đang chậm rãi lật nghiêng xuống nước sông, thấp thoáng còn có tiếng người cầu cứu la khóc.

Sắc mặt Tần Dương đột ngột biến đổi, thân người thoáng chen tới mũi thuyền, hô lớn với người điều khiển thuyền:

- Nhanh, lái thuyền qua đó cứu người!

Người điều khiển nhanh chóng gia tăng lực chèo, thuyền nhanh chóng bơi tới chiếc thuyền đang nghiêng.

Khoảng cách hai trăm mét cũng không tính là xa, nhưng cũng không gần, đợi tới khi đám người Tần Dương tới được chỗ chiếc du thuyền kia thì chiếc thuyền đã gặp chuyện bất trắc, toàn bộ chiếc du thuyền chìm vào đáy sông, trên mặt nước còn rải rác một số món đồ linh tinh trên du thuyền, cùng với những du khách rơi xuống nước.

Những du khách này phần lớn đều mặc phao cứu sinh trôi nổi trên mặt nước, vẻ mặt kinh hoàng cầu cứu đám người Tần Dương, cũng có một phần du khách không có áo phao cứu sinh trên người đang đạp nước.

- Cứu những người không có phao cứu sinh trước đã, ném áo phao cho bọn họ!

Tần Dương lạnh lùng bình tĩnh gọi người sau lưng, ánh mắt nhanh chóng quét qua mặt nước, đồng thời nhanh chóng cởi giày và quần áo của mình.

Khi Tần Dương cởi đồ chỉ còn mỗi một cái quần cộc, ánh mắt Tần Dương đã tập trung tới vị trí của một người rơi xuống nước cách khá xa mọi người.

Đó là một người đàn ông đang kịch liệt đạp nước, chìm nổi trôi dạt, nhìn dáng vẻ giống như sắp không thể trụ được nửa rồi.

Thân người Tần Dương lui về sau hai bước, sau đó nhảy một bước lấy đà, cả người như đạn pháo bắn lên trực tiếp nhảy vượt qua mặt nước bảy, tám thước, sau đó rơi vào trong nước.

Tần Dương nhanh chóng trồi lên khỏi mặt nước, nhanh chóng bơi tới phía người đàn ông kia, lúc này người đàn ông kia đã vươn tay lần cuối, sau đó chìm vào trong nước.

Trong lòng Tần Dương lập tức cảm thấy âm trầm, tính toán vị trí, thân người vọt tới trong nước, hai tay đột ngột vỗ về phía sau, hai cỗ nội khí tuôn ra, nước sau lưng Tần Dương sủi lên tạo thành hai máng nước khổng lồ, còn Tần Dương cũng nhờ cỗ xung lực khổng lồ này lao đi như tên bắn, nhanh chóng bơi tới vị trí người đàn ông kia chìm xuống, bắt được cánh tay của hắn ta, sau đó kéo hắn ta từ trong nước ngoi lên, lật tay để hắn ta nổi lên mặt nước.

- Sợ...

Người đàn ông vẫn chưa mất đi ý thức, vừa ra khỏi mặt nước đã hít một hơi thật sâu, giống như cá gần chết.

Tần Dương nổi lên mặt nước ngay sau đó, thấp giọng quát:

- Chớ lộn xộn, tôi đưa anh lên thuyền.

- Ném một cái phao cứu sinh tới đây!

Tần Dương kêu một tiếng với người trên thuyền, liền có người cầm phao tới ném một lực thật mạnh, Tần Dương kéo theo người đàn ông kia bơi mấy mét, bắt được phao cứu sinh, quàng lên người người đàn ông kia.

Tần Dương thở dài một hơi, đang muốn quay đầu quan sát tình huống những người khác thì người đàn ông cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong trạng thái hoảng sợ khi gần chết, đột ngột bắt lấy cánh tay Tần Dương.

- Người anh em, xin cứu lấy bạn của tôi, trên người cô ấy cũng không mặc áo phao cứu sinh, cô ấy không biết bơi...

Tần Dương quay đầu, ánh mắt nhanh chóng đảo qua chung quanh, đồng thời hỏi:

- Người bạn của anh đang ở đâu, lần cuối cùng anh gặp cô ta ở chỗ nào?
Bình Luận (0)
Comment