Chương 1035: Trị không hết thì dựa vào anh
Tạ Đông tổng cộng dẫn theo bốn người, bốn người này đều là trợ thủ đắc lực của Tạ Đông, suy cho cùng một hảo hán ba bè lũ, Tạ Đông đã làm CEO ở tập đoàn Bernard lâu như vậy rồi, sao có thể không có mấy thủ hạ đắc lực tri kỷ kia chứ?
Tần Dương tuổi trẻ quả thật khiến mấy người này đều cảm thấy rung động. Tạ Đông không tiết lộ với bọn họ chuyện công ty phim Padi, nhưng có tiết lộ một số chuyện khác, ví dụ như Thiểm Điện, ví dụ như Thi Nhã, ví dụ như môn phái người tu hành, như vậy đã đủ khiến đám người kia cảm nhận năng lực cực đại của Tần Dương rồi.
Đám người kia đều là tinh anh trong tinh anh, mặc dù Tần Dương còn trẻ tuổi, nhưng biểu hiện của mọi người vẫn đủ kính trọng, dù sao Tần Dương còn là ông chủ tương lai của bọn họ, hơn nữa chiếu theo lời Tạ Đông nói thì chỉ cần công ty giương buồm thuận lợi, hắn có thể an ổn tồn tại nửa đời sau ở công ty này, vì mục tiêu của nó quá xa, đủ để hắn dùng mười năm, hai mươi năm, thậm chí là rất lâu về sau hoàn thành.
Bốn người này nếu đã nguyện ý tới dự bữa ăn này thì đương nhiên đã chuẩn bị đi theo Tạ Đông gia nhập công ty của Tần Dương, trong điều kiện Tần Dương chiêu hiền đãi sĩ, mọi người đương nhiên đều rất vui vẻ.
Trên bàn cơm, Tần Dương chấp nhận đãi ngộ của mỗi người tăng thêm hai mươi phần trăm, hơn nữa còn cho mỗi người một con số phí, hứa hẹn sẽ tích cực hỗ trợ giải quyết một số vấn đề đi từ Kinh Thành tới Trung Hải, ví dụ như việc đi học của con cái, công việc của vợ... có thể giảm bớt đa phần gánh nặng và rắc rối cho bọn họ, để bọn họ có thể nhanh chóng tập trung cho công việc hơn.
Tần Dương cũng từng suy nghĩ tới có nên mở công ty điện ảnh truyền thông ở Kinh Thành hay không, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, dù sao thời gian hắn dạo chơi ở Kinh Thành cũng không nhiều lắm, tương lai có lẽ đa số thời gian cũng sẽ ở Trung Hải, dù gì việc xã giao, mạng lưới quan hệ, công ty... của hắn đều tập trung hết cả ở Trung Hải.
Sự hào phóng của Tần Dương khiến bốn người đều cảm kích. Tần Dương không chỉ cho tiền, đãi ngộ chế độ đầy đủ, mà còn cho bọn họ sự kính trọng rất lớn, hai điểm này đủ để khiến bọn họ bán mạng làm việc cho Tần Dương rồi.
Đám người Tạ Đông sắp xếp đơn giản rồi sau đó đi tới Trung Hải trước, dẫn đầu khảo sát và thu mua một công ty điện ảnh truyền thông, sau đó dùng công ty điện ảnh truyền thông này là tổng bộ ký kết hợp đồng của đám người Tạ Đông, xác nhận cương vị và chế độ của mọi người, khi lại gặp mặt nhân viên và quản lý cấp dưới thì cần đám người Tạ Đông lập khung và quản lý.
Hai ngày tiếp theo, Tần Dương không ở nhà cùng cha mẹ thì chính là ở bệnh viện với Thược Dược, nhanh chóng đến thời gian Thược Dược cắt chỉ, xuất viện.
Khi bác sĩ gỡ bỏ băng gạc trên gương mặt Thược Dược ra, Thược Dược đuổi Tần Dương ra ngoài, lý do là hắn ở bên cạnh nhìn khiến cô cảm thấy khẩn trương.
Bác sĩ xử lý kiểm tra xong, sau khi dặn dò một hồi mới rời đi, lúc này Tần Dương mới đi vào phòng, trên gương mặt Thược Dược lại đeo một cái khẩu trang.
- Nơi này không có người ngoài, chỉ có cô và tôi, cô còn đeo khẩu trang làm gì?
Mấy ngày nay Thược Dược thường hay ở cùng Tần Dương, thi thoảng nói đùa vui gì đó, tâm trạng đã tốt hơn nhiều so với lúc trước, nhưng khi thực sự gỡ băng gạc ra, nhìn từng mảng sẹo lớn nhỏ màu đỏ thẫm khó coi, trong lòng Thược Dược vẫn không tự chủ kiềm chế được cảm giác mất mát.
Có cô gái nào không hi vọng bản thân xinh đẹp động lòng người, có ai lại muốn trên gương mặt có vết sẹo lớn như vậy chứ?
Thược Dược mong chờ nhìn Tần Dương:
- Sư phụ của anh thật sự có thể chữa được sẹo trên gương mặt tôi sao?
Tần Dương an ủi:
- Cho dù không thể hoàn toàn chữa hết cũng có thể trở nên khá hơn một chút, cụ thể còn phải chờ sư phụ chẩn bệnh mới được, mặc dù y thuật của tôi cũng không kém, nhưng đối phó với những ca đặc biệt kiểu này sư phụ của tôi vẫn lợi hại hơn so với tôi.
Thược Dược nhìn chằm chằm Tần Dương, do dự một chút rồi nói:
- Không được cười tôi, nếu không... tôi sẽ đau lòng.
Tần Dương cười nói:
- Tôi đây không phải đang quan tâm cô sao, cho dù y thuật của tôi không cao, nhưng tôi cũng là bác sĩ, tấm lòng của bác sĩ như cha mẹ, có hiểu không?
Thược Dược do dự một chút, lúc này mới đưa tay cởi bỏ khẩu trang trên mặt mình xuống, lộ ra vết sẹo nhìn qua mà phát hoảng trên gương mặt của cô, màu đỏ sậm trông qua quả thật có chút dọa người.
Tần Dương cũng không có chút dáng vẻ bị dọa sợ gì, ngược lại còn dán sát lại gần một chút, cẩn thận quan sát một lúc:
- Quả thật bị thương hơi nặng, nhưng hẳn không có vấn đề gì quá lớn, cho dù sư phụ tôi không chữa hết được, thì cấy da phẫu thuật thẩm mỹ nhất định có thể tốt, không cần lo lắng, không có chuyện gì.
Thược Dược cắn môi, nhanh chóng đeo khẩu trang lên lại, che đi vết sẹo.
- Nếu thật sự không được, phải trang điểm phẫu thuật thẩm mỹ, cả đời phải như vậy thì thà rằng chết đi cho xong...
Tần Dương an ủi:
- Nhất định có thể trị tốt, không sợ, tôi có tiền, đảm bảo sẽ chữa cho cô xinh đẹp lại được như trước kia.
Thược Dược khẽ nói:
- Đây là anh nói đấy, nếu trị không hết thì tôi dựa vào anh!
Tần Dương cười nói:
- Được, dựa vào tôi, dựa vào tôi, không thành vấn đề... Được rồi, thu dọn một chút đi, chuẩn bị xuất viện thôi, tối nay chúng ta phải ăn một bữa thật ngon, ngày mai cùng đi Trung Hải.
- Được!
Ban đêm, bốn người Tần Dương, Thược Dược, Hắc Báo và Liệp Ưng cùng tụ tập, những người ở đây đều thường xuyên nhìn thấy người bị thương máu tươi chảy đầm đìa hoặc người chết thảm, nên vết sẹo trên gương mặt Thược Dược kia ngoại trừ khiến trong lòng mọi người sinh cảm giác tiếc hận cho một gương mặt xinh đẹp bị phá hủy ra, cũng không xuất hiện dị trạng nào khi nhìn thấy vết sẹo này.
- Lão đại, vậy sau này chúng tôi được đi theo cậu lăn lộn lần nữa rồi, chúng tôi có phải tới Trung Hải hay không?
Tần Dương lắc đầu nói:
- Không cần, khi nào có nhiệm vụ tôi sẽ gọi mọi người, mọi người trở về đơn vị của mỗi người là được, về phần ngày thường mọi người muốn đi đâu thì đi, nhớ duy trì thông tin liên lạc là được.
Ánh mắt Tần Dương nhìn tới Liệp Ưng cười nói:
- Liệp Ưng đừng nói nữa, anh có gia đình rồi, vợ con tình cảm nồng nàn, không có chuyện gì thì ở nhà sống cuộc sống an ổn gia đình đi, mấy năm nay anh trải qua mưa bom bão đạn, cũng không có thời gian bên gia đình, hiện giờ bắt đầu có đủ thời gian bên cạnh vợ con nhiều một chút, xem như đền bù thiệt thòi trước kia, công việc phải làm, nhưng cũng không thể lạnh nhạt với người nhà được...
Liệp Ưng ừ một tiếng, trên mặt thoáng có hai phần thổn thức, lời của Tần Dương quả thật chọc tới trái tim hắn, dù sao chuyện trong nhà có rất nhiều tình huống ngọt bùi cay đắng, chỉ có chính hắn mới hiểu rõ ràng hơn ai hết.
Tần Dương di chuyển ánh mắt nhìn tới Hắc Báo, còn chưa mở miệng, vẻ mặt của Hắc Báo đã khổ sở:
- Xong rồi, lão đại muốn phê bình tôi rồi, lúc trước khi cậu ta đi Trung Hải đã bảo tôi và King Kong tìm vợ, hiện giờ King Kong thì đã hoàn thành nhiệm vụ, tôi thì vẫn còn độc thân...
Thược Dược hừ một tiếng:
- Ai bảo anh cả ngày chỉ biết buông thả, đáng đời bị lão đại phê bình!
Tần Dương cười ha ha nói:
- Trước kia không có thời gian, thật ra xây dựng gia đình sẽ tăng thêm rất nhiều mâu thuẫn, anh không muốn có thêm liên lụy, không muốn gánh trách nhiệm chúng tôi đều có thể hiểu được, hiện giờ đã có nhiều thời gian hơn, cần phải kiềm chế trái tim, tìm một cô gái tốt cùng chung sống, cứ phóng túng mãi cũng không phải cách.
Vẻ mặt Hắc Báo đau khổ, bỗng lên tiếng:
- Lão đại, cậu mới mấy tuổi chứ, luật pháp cũng không quy định giới hạn độ tuổi kết hôn là bao nhiêu, dùng giọng điệu từng trải như vậy nói chuyện hôn nhân gia đình với chúng tôi thật sự rất quái lạ đấy.
Tần Dương hừ một tiếng, bình tĩnh trả lời:
- Cha của tôi lúc trước cũng làm công việc giống như chúng ta, quanh năm sống bên ngoài, tôi từ nhỏ đã lớn lên trong một gia đình như vậy, anh nói tôi có hiểu được loại tâm trạng này không...
Ba người Hắc Báo bỗng nhiên ngẩng đầu, bàng hoàng nhìn Tần Dương.
- Hả, cha của cậu cũng làm nghề này?