Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1026 - Chương 1036: Không Mất Mặt Là Được

Chương 1036: Không mất mặt là được
 

- Sư phụ, mặt của cô ấy còn cứu được không?

Tần Dương nhìn Thược Dược ngồi trên ghế đằng xa, ánh mắt có phần lo lắng hỏi sư phụ Mạc Vũ.

Mạc Vũ mỉm cười nói:

- Cô ta là gì của con?

Tần Dương nhìn nụ cười trên gương mặt Mạc Vũ, sự căng thẳng trong lòng lập tức hòa hoãn, mặc dù sư phụ vẫn chưa trả lời, nhưng Tần Dương nhìn ra được đáp án từ nụ cười kia của hắn.

- Sư phụ, cô ấy là đồng đội của con, người Long Tổ, bị thương khi chấp hành nhiệm vụ, nếu có thể cứu mặt của cô ấy, cầu sư phụ giúp đỡ một chút, dù sao con gái luôn coi trọng gương mặt của bản thân ở mức độ nhất định, sư phụ chắc chắn hiểu rõ điều này.

Mạc Vũ hơi sửng sốt một chút:

- Đồng đội của con? Hai người ngoài kia cũng vậy sao?

Tần Dương gật đầu:

- Vâng, vốn dĩ có bốn đồng đội, nhưng một người đã xảy ra chuyện, ngón cái đứt nửa, giải ngũ, hiện giờ đang làm trưởng phòng an ninh ở công ty của con, ba người này đều đang tại ngũ, Thược Dược khi thi hành nhiệm vụ bị thương do vụ nổ, thiếu chút nữa mất mạng, mặt trở thành như vậy, con bảo Long Vương điều bọn họ về đây, sau này đặc biệt phụ trách hỗ trợ con hoàn thành nhiệm vụ...

Mạc Vũ ồ một tiếng, mỉm cười nói:

- Gương mặt của bạn con bị thương rất nghiêm trọng, chẳng qua khi nãy ta cũng đã cẩn thận kiểm tra, sức sống chưa mất, còn có phương pháp xử lý hỗ trợ, chẳng qua có thể cần thời gian lâu một chút.

Tần Dương cười nói:

- Thời gian lâu một chút cho tới giờ cũng không phải vấn đề gì cả, chỉ cần có thể hồi phục thì thế nào cũng được, bạn con thấy mặt mình bị thương, thiếu chút nữa đã chán ghét bản thân rồi.

Mạc Vũ hiểu gật đầu:

- Dung mạo của một cô gái vô cùng quan trọng trong lòng bọn họ, có thể hiểu được.

Tần Dương cười nói nói cám ơn:

- Sư phụ, vậy thì làm phiền người rồi.

Mạc Vũ mỉm cười nói:

- Con khách khí với ta làm gì, giao cho ta đi, đến lúc đó chung quy cũng sẽ trả lại cho con một đại mỹ nữ xinh đẹp.

- Cảm ơn sư phụ!

Mạc Vũ khoát tay:

- Dù sao ta sống ở đây, nhàn rỗi đến chán rồi, mặc dù thi thoảng cũng có khách, nhưng phần lớn thời gian đều nhàn rỗi, giúp con trị liệu mấy người, đây là chuyện nhỏ, hơn nữa bọn họ đều ra sức bị thương vì quốc gia, ta cứu trị bọn họ một chút, coi như ra một phần lực đi.

Mạc Vũ hơi ngừng lại một chút, rồi hỏi:

- Đúng rồi, đại hội liên minh người tu hành kia con định tham gia sao?

Tần Dương cười nói:

- Đi chứ, tốt xấu gì con cũng là truyền nhân đời thứ bảy mươi hai của Ẩn Môn, Tông chủ đời sau của Ẩn Môn, một đại hội lớn như vậy con nhất định phải tham gia cọ xát một chút, cho dù con không tranh được cái gì, nhưng dù sao cũng phải đánh ra được cái gì đó chứ.

Mạc Vũ cũng phải bật cười trước lời nói của Tần Dương:

- Được, vậy ta báo danh cho con, thời gian, địa điểm diễn ra đại hội ta sẽ gửi tin cho con.

Tần Dương cười nói:

- Con chỉ đi chơi thôi, sư phụ hẳn không có yêu cầu gì đâu chứ?

Mạc Vũ lắc đầu:

- Không có yêu cầu, con coi như dạo chơi là được rồi, làm như thế nào đều được, chỉ cần không mất mặt Ẩn Môn là được.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Con trước nay là loại người không phạm ta ta không phạm người, lúc trước con đã từng tham gia đại hội người tu hành Kinh Thành, cũng từng tham gia buổi đại thọ của Du lão Giang Châu, nhưng lại chưa từng thấy đại hội tề tụ giới tu hành cả Trung Hoa đâu.

Mạc Vũ cười nói:

- Con nghĩ gì vậy, tề tụ? Sao có thể, con biết Trung Quốc có bao nhiêu người tu hành không, sao có thể có mặt đông đủ được, loại đại hội này đơn giản chính là một buổi tụ hội khoe ra mấy món trang sức, thể hiện thực lực mà thôi, đương nhiên, có thể tham gia phần lớn vẫn là muốn tham gia, bất kể có được gì hay không, tóm lại có thể mở rộng tầm mắt.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Con chính là đi mở rộng tầm mắt mà.

Mạc Vũ gật đầu cười, không nói chuyện.

Tần Dương chớp chớp mắt, hỏi:

- Sư phụ, con thấy khí sắc tinh thần, dáng vẻ của người hiện giờ tốt hơn trước rất nhiều, đó không phải là...

Tần Dương còn chưa nói dứt lời, nhưng Mạc Vũ đã hoàn toàn hiểu được ý Tần Dương muốn nói gì:

- Con không cần quan tâm, con quan tâm bản thân mình trước đi.

Tần Dương cứng đầu, không thèm để ý chút nào cười khà khà nói:

- Vấn đề của con đều chỉ là vấn đề nhỏ, dù sao con còn trẻ nha, người xem đi, con còn chưa tới tuổi kết hôn hợp pháp đâu, sư phụ, con hiện giờ đang quan tâm người đấy, người và dì Long khi nào mới cho con uống rượu mừng đây?

Gương mặt Mạc Vũ lập tức đỏ bừng, trừng mắt liếc Tần Dương:

- Con ngứa da rồi đúng không?

Tần Dương rụt về phía sau một chút, cười khà khà nói:

- Sư phụ, con là đang quan tâm mà, người đừng như vậy chứ.

Mạc Vũ vốn muốn bày ra tôn nghiêm của một sư phụ, nhưng thấy dáng vẻ bại hoại này của Tần Dương rốt cuộc vẫn không kiềm chế được cười:

- Không liên quan gì tới con cả, khi nào tới lúc thật sự bày tiệc rượu đương nhiên sẽ nói với con.

Hai mắt Tần Dương lập tức sáng ngời:

- Bày tiệc rượu? Khà khà, chúc mừng sư phụ.

Vẻ mặt Mạc Vũ có phần phức tạp, hung hăng trợn mắt nhìn Tần Dương:

- Cút nhanh lên, trông con thật chướng mắt, còn ở lại đây nữa thì ta có thể sẽ quên mất phương pháp chữa trị cho bạn con thế nào đấy.

Tần Dương cười khà khà:

- Tốt, tốt, tốt, sư phụ, con lăn đây, người nhớ phải phát thiệp mời cho đồ đệ thân yêu của người nữa nha.

Tần Dương không chờ Mạc Vũ kịp phản ứng đã nhanh chóng chạy đi, tâm trạng vô cùng vui sướng.

Tần Dương làm đệ tử của Mạc Vũ nên đương nhiên hi vọng Mạc Vũ có thể hạnh phúc. Trước kia Mạc Vũ còn vướng mắc với Thu Tư, không cách nào buông bỏ chấp niệm, tinh thần luôn chán nản, nhưng khi Mạc Vũ tới Trung Hải, gặp Thu Tư, thậm chí còn nói chuyện với nhau rồi, chấp niệm trong lòng hắn ngược lại không còn tồn tại nữa.

Long Nguyệt vẫn yêu Mạc Vũ từ ngày đó, chỉ vì Thu Tư mà Mạc Vũ chỉ luôn coi cô là em gái, hiện giờ hai mươi năm đã trôi qua, thế sự xoay vần, phần tình cảm này của Long Nguyệt lại không biến mất, Mạc Vũ cũng đã chết tâm với Thu Tư, Long Nguyệt lại vẫn không hề thay đổi tình yêu cuồng dại với hắn, suy nghĩ một chút, đương nhiên thái độ của Mạc Vũ với Long Nguyệt cũng đã không còn giống với trước kia.

Khi nãy Tần Dương hỏi Mạc Vũ bao giờ có thể uống rượu mừng, Mạc Vũ trả lời thật sự mở tiệc rượu sẽ nói cho hắn biết, có thể thấy trong lòng Mạc Vũ cũng đã suy nghĩ tới kết hôn với Long Nguyệt, mở tiệc rượu mời khách rồi, nếu không vì sao trong câu trả lời với Tần Dương lại có ba chữ bày tiệc rượu này?

Tần Dương mới chạy ra ngoài đã bị Thược Dược với vẻ mặt không yên bắt được.

- Lão đại, thế nào rồi? Sư phụ của anh nói thế nào?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Sư phụ tôi nói gương mặt này của cô trông quá tiếc, cho nên người định cứu một chút...

Hai mắt Thược Dược lập tức mở to:

- Mặt của tôi có thể trị được sao?

Tần Dương mỉm cười gật đầu:

- Đúng.

Thược Dược hưng phấn nắm chặt tay, đột ngột bật nhảy lên:

- Có thật không, anh không gạt tôi đấy chứ?

Tần Dương cười trêu chọc cô:

- Đương nhiên là thật, khà khà, sư phụ tôi vốn không muốn trị, nể mặt tôi mới đáp ứng trị liệu cho cô, sư phụ tôi nói nhất định sẽ trả lại cô một gương mặt xinh đẹp!

Thược Dược nhìn Tần Dương, bỗng nhiên lao tới trực tiếp ôm một cái khí phách, ôm Tần Dương vào trong ngực của cô.

- Cảm ơn anh, lão đại, anh quả thật không gì không làm được...
Bình Luận (0)
Comment