Chương 1038: Cuối cùng đã đợi được anh, Tần tiên sinh
Chỉ sau khoảng thời gian gặp nhau ngắn ngủi, Liệp Ưng và Hắc Báo đều tự về nhà, từ giờ trở đi bọn họ sẽ được Tần Dương trực tiếp ra lệnh làm việc, Tần Dương không có nhiệm vụ thì bọn họ liền trong trạng thái nhàn rỗi, có thể hành động tự do.
Thược Dược ở lại chỗ của Mạc Vũ, được Mạc Vũ trị liệu. Gương mặt của cô bị thương khá nghiêm trọng, ít nhất cần thời gian hai tháng, thậm chí có thể lâu hơn để trị liệu, như vậy mới khôi phục được.
Đám người Tạ Đông đã tới Trung Hải, trước mắt đang khảo sát thu mua công ty điện ảnh truyền thông phù hợp, Tần Dương cung cấp nguồn vốn mười triệu.
Tần Dương không sợ đám người kia tiêu nhiều tiền, chỉ cần xử lý sự việc cho tốt là được.
- Lão đại, cuối cùng anh đã trở lại rồi.
Tần Dương mới đi vào lớp học, Hà Thiên Phong đã mừng rỡ.
Tần Dương cười nói:
- Có cần phải kinh hỉ như vậy không, tôi chỉ mới ra ngoài mấy ngày thôi mà, tỏ vẻ nhớ tôi như vậy sao, tôi không có gay đâu.
- Cút đi!
Hà Thiên Phong cười mắng một câu:
- Anh không gay, chẳng lẽ tôi gay sao, nếu để Văn Văn biết được thì sao chịu nổi đây?
Tần Dương ngồi xuống bên cạnh Hà Thiên Phong, đặt ba lô của mình xuống.
- Sao, tìm tôi có việc?
Hà Thiên Phong cười khà khà:
- Tôi không có chuyện gì, nhưng có người tới tìm anh có việc, hơn nữa là ngày nào cũng tới.
Tần Dương sửng sốt một chút:
- Ai vậy?
Hà Thiên Phong cười khà khà:
- Trước đây không phải tôi đã nói rồi sao, có một cô gái rất xinh đẹp tìm anh, lần đầu tiên tìm anh thì hai ngày sau không tới, bắt đầu từ thứ hai tuần này ngày nào cô ta cũng đứng trước cửa trường canh giờ mọi người tan học lẳng lặng chờ anh, dáng vẻ kia như sắp biến thành hòn vọng phu rồi.
Tần Dương nhíu mày:
- Không phải cậu đã cho cô ta phương thức liên lạc của tôi rồi sao?
Hà Thiên Phong cười khà khà:
- Đúng vậy, cô ta chắc không liên lạc với anh nhỉ, cũng không biết tìm anh có chuyện gì mà lại có lòng kiên nhẫn như vậy.
Tần Dương cười nói:
- Không thấy, nếu đã hỏi phương thức liên lạc từ cậu thì nhất định là không quen tôi.
Vẻ mặt Hà Thiên Phong thể hiện sự khâm phục:
- Vì sao luôn có mỹ nữ tìm anh vậy, chẳng lẽ là fan của anh, chỉ có fan mới yên lặng chờ đợi anh xuất hiện mà không quấy nhiễu tới anh như vậy, có lẽ là định chờ xin anh ký tên, chụp ảnh chung với anh chăng?
Tần Dương lập tức hơi ngây người, không phải chứ?
Chẳng lẽ thật sự là fan của mình sao?
Tần Dương diễn trong MV ca khúc mới của Miêu Toa, trước mắt ca khúc này đang vô cùng hot, MV này cũng được lượt xem hot, nam chính như hắn đương nhiên cũng được rất nhiều người ưa thích, điểm này có thể thấy được từ ba triệu lượt theo dõi hắn trên tài khoản weibo, hơn nữa trong đó phần lớn là fan nữ, không ít người si mê đâu.
Nói tới việc này, Tần Dương ngược lại nghĩ tới một chuyện, liền dặn dò:
- Sau này mấy cậu đừng dễ nói số điện thoại của tôi cho người khác, nếu thật sự là fan thì chắc chắn số điện thoại đó sẽ bị đăng lên mạng, chắc chắn tôi phải đổi số điện thoại đấy.
Hà Thiên Phong gật đầu:
- Được, đã biết, lúc trước tôi cũng không chú ý, nhưng nghĩ tới có thể anh sẽ chuẩn bị một bộ số di động hoặc một cái tài khoản điện thoại khác, như vậy cho dù có người tìm anh thì cũng chỉ có thể thông qua số điện thoại làm việc mà thôi.
Tần Dương cười nói:
- Được, khi về tôi lại làm một tài khoản, nhưng cũng may tôi chỉ là khách mời thôi, cũng không định tham gia giới diễn xuất, như vậy độ hot cũng sẽ từ từ giảm xuống thôi.
Tôn Hiểu Đông cũng sán lại gần:
- Lão đại, trong khoảng thời gian này anh tới Kinh Thành làm gì vậy?
Tần Dương cười nói:
- Chuẩn bị mở công ty điện ảnh truyền thông, đi đào mấy ông làm lãnh đạo về.
Hà Thiên Phong mở to hai mắt, bàng hoàng hỏi:
- Mở công ty điện ảnh truyền thông? Lão đại, anh cũng đi ngang bước lớn quá rồi, vừa diễn một cái MV thì đã đột ngột mở công ty điện ảnh truyền thông rồi? Chẳng lẽ còn ngại diễn MV chưa đã, dự định tự đầu tư, tự làm diễn viên chính sao?
Tôn Hiểu Đông cũng vội vàng sán tới gần hơn:
- Lão đại, công ty của anh sau này muốn đầu tư điện ảnh, đến khi đó chúng tôi có thể đi diễn một chút không, ừ, chỉ cần vai phụ là được rồi, chỉ muốn thử một chút cho đã ghiền...
Tần Dương cười nói:
- Khẳng định phải quay rồi, chẳng qua tôi thật sự không nghĩ tới sẽ tự diễn, tôi cũng không muốn trở thành ngôi sao, cả ngày bị người ta nhìn chằm chằm đâu.
Hà Thiên Phong cười hớn hở:
- Khà khà, đầu tư điện ảnh à, vậy sau này không phải có thể nhìn thấy đủ loại ngôi sao lớn, còn có thể quyết định ai tới diễn, chẳng phải có thể chơi quy tắc ngầm sao? Có thể tổ chức tiệc ngôi sao, oa oa, nghĩ tới đã khiến tôi rất kích động rồi, lão đại, đến lúc đó chớ quên mấy người anh em cùng chung hoạn nạn chúng tôi này nhé, phải dẫn chúng tôi đi mở mang tầm mắt đấy.
Tần Dương bị Hà Thiên Phong chọc cười:
- Được đấy, nếu thực sự có ngày đó thì tuyệt đối sẽ không bỏ rơi mấy người... Hiện giờ công ty ở đâu còn chưa biết đây, nếu tới lúc đó có hạng mục quay phim, mấy cậu có hứng thú thì chơi chút đi.
Mọi người tám nhảm một lúc, giáo viên đi tới, mọi người lập tức ngậm miệng.
Đám người Hà Thiên Phong mặc dù rất bất ngờ khi Tần Dương mở công ty điện ảnh truyền thông, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, dù sao trên người Tần Dương xuất hiện tình huống như vậy cũng không có gì kỳ quái, mọi người đã quen bàng hoàng rồi.
Sau khi học xong, mấy người Tần Dương đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, cách lớp học không xa, Hà Thiên Phong đã quàng đụng bả vai Tần Dương:
- Ừ, fan xinh đẹp của anh lại đợi gặp ở kia rồi.
Tần Dương nhìn theo hướng Hà Thiên Phong ra dấu, quả nhiên nhìn thấy bên đường cách đó không xa có một cô gái xinh đẹp hơn hai mươi đang đứng, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm, ánh mắt có mấy phần kích động.
Cô gái này rất đẹp, sắc mặt hơi trắng, không phải trắng nõn, mà là bệnh trạng trắng nhợt, dáng người mảnh mai, khiến cả người cô ta trông qua ngập tràn loại cảm giác yếu ớt, rất kích thích người khác dâng trào kích động muốn bảo vệ cô.
Tần Dương sửng sốt một chút, bởi vì hắn đã nhận ra cô gái này.
Sự kiện đắm thuyền ở Li Giang, hắn đã cứu hai người, một nam một nữ, nam lúc trước đã tới, mà đây là người còn lại mà hắn đã cứu.
Cô gái yếu đuối nhìn thấy Tần Dương bước chân dài đi về hướng của hắn, đi thẳng tới trước mặt hắn.
- Tần tiên sinh!
Tần Dương ừ một tiếng, mỉm cười nói:
- Xin chào.
Trên gương mặt cô gái yếu đuối hiện lên nụ cười êm ái:
- Rốt cục đã đợi được Tần tiên anh trở lại rồi.
Tần Dương cười nói:
- Bạn học của tôi không phải đã cho cô số điện thoại sao, thật ra cô có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, không cần ngày nào cũng tới đây chờ đâu.
Ánh mắt cô gái yếu đuối bình tĩnh mà cố chấp:
- Tôi tên Tô Mục Dao, nếu lúc trước không nhờ Tần tiên sinh ra tay cứu giúp, thì hiện tại tôi đã sớm là vong hồn dưới đáy sông rồi, ân cứu mạng không dám quên, chờ Tần tiên sinh chỉ là tôi muốn biểu đạt chút thành ý mà thôi.
Tần Dương gật đầu:
- Tô tiểu thư, thật ra cô cũng không cần làm như vậy, lúc trước bạn của cô đã qua, cũng đã biểu đạt lòng biết ơn, tôi cũng đã nhận lời cảm ơn của anh ta rồi, cô không cần đặc biệt đến đây một chuyến đâu.
Tô Mục Dao thành khẩn nói xin lỗi:
- Tô Bình là anh trai của tôi, anh ấy tùy tiện đã quen, còn có tật xấu tự cho bản thân rất cao, ngày ấy có chỗ nào đắc tội Tần tiên sinh, kính mong Tần tiên sinh thông cảm cho.
Tần Dương bỗng nhiên khoát tay nói:
- Chuyện nhỏ, không cần để trong lòng... Tô tiểu thư, chẳng lẽ hôm nay cô cũng tới mời tôi dùng cơm sao?
Tô Mục Dao mỉm cười nói:
- Đúng, kính mong Tần tiên sinh đừng từ chối thành ý của tôi nữa, đương nhiên, nếu Tần tiên sinh có chuyện, tôi có thể tới chào hỏi vào hôm khác...
Tần Dương cười ha ha nói:
- Xem ra bữa cơm này không ăn không được rồi, được, lần trước trong nhà quả thật có việc, hôm nay ngược lại không có chuyện gì, vậy tôi phải đi cùng thôi!