Chương 1084: Một chiêu quyết thắng thua
Trần Hầu hiếm có khi không giễu cợt Long Thất, đứng dậy vỗ bả vai Long Thất.
- Tên kia quá mạnh, bị bại không oan, lúc trước là tôi đã đánh giá thấp bọn họ, lực chiến đấu của bọn họ mạnh xa hơn nhiều so với người tu hành đồng cấp bình thường, dù sao cũng là tuyển thủ thiên tài từ tông môn lớn ra, chung quy không giống người tu hành bình thường.
Long Thất liếc mắt nhìn hắn:
- Không phải chứ, giờ phút này không phải anh nên hả hê sao?
Trần Hầu cười khổ nói:
- Tôi là loại người này sao?
Long Thất không chút do dự trả lời:
- Đúng! Loại bạn xấu bỏ đá xuống giếng chính là anh!
Sắc mặt Trần Hầu cứng đờ, đám người Long Viên Viên xung quanh đều cùng cười thành tiếng.
- Được rồi, thật ra tôi chỉ đang nghĩ, Triệu Thanh Long bưu hãn như vậy chắc hẳn tôi cũng sẽ thất bại, không chừng cũng sẽ thua thảm, cho nên bây giờ tôi phải đối với anh tốt một chút, đợi khi tôi thua, anh không hề ngại ngùng mà cười nhạo tôi thì sao?
Ánh mắt Long Thất đảo qua đám người, nhìn tới Vân Bạch Linh:
- Triệu Thanh Long hung hãn như vậy sợ rằng Vân Bạch Linh này cũng không kém.
Trần Hầu cười khà khà:
- Tôi lại kỳ vọng Lục Phù Trầm phách lối kia gặp được Triệu Thanh Long hoặc Vân Bạch Linh, như vậy chúng ta có thể thấy được dáng vẻ của gã rồi.
Tần Dương không chen lời, ánh mắt liếc về phía Chúc Thiên Sơn và Lục Nguyên Thịnh trong đám người, Lục Nguyên Thịnh bên ngoài vẫn không nhìn ra được điều gì khác thường, Chúc Thiên Sơn vẫn cái bản mặt Poker của gã, trên gương mặt không nhìn ra được vui buồn.
Trận đấu vẫn tiếp diễn, chỉ chốc lát sau đã tới phiên Vân Bạch Linh, cô ta đi lên lôi đài.
Tần Dương nhìn lướt qua trên đài, lại theo thói quen quay đầu nhìn về phía Chúc Thiên Sơn, lại nhìn thấy Chúc Thiên Sơn bỗng nhiên cúi đầu, vươn tay che kín mặt của mình, dường như có chút mệt mỏi xoa mặt, rồi mới ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của Tần Dương nhìn gương mặt của Chúc Thiên Sơn, dường như thấy được quai hàm của gã bỗng nhiên có dáng vẻ phồng lên, sau đó biến mất trong chớp mắt không còn thấy đâu nữa. Chúc Thiên Sơn tựa người lên ghế, sau đó hai tay đút trong túi áo ngực, thay đổi tư thế, nhìn chằm chằm lên lôi đài, ánh mắt vẫn lãnh đạm như trước.
Tần Dương quay đầu lại liếc nhìn, trên đài đang có một nam một nữ, nam là một người tu hành tên Khương Hải, đến từ Thanh Hải, một người khác chính là Vân Bạch Linh đến từ Diệu Âm các.
Là một đặc công, Tần Dương phải nhận huấn luyện đặc biệt chuyên nghiệp nhất, trải qua rất nhiều nhiệm vụ thực tế, phán đoán tâm lý có hiệu quả thông qua động tác tứ chi cùng với nét mặt của một người, thấy hàng loạt động tác của Chúc Thiên Sơn, trong lòng Tần Dương lập tức nảy sinh sự nghi hoặc.
Động tác của Chúc Thiên Sơn chỉ là do ngẫu nhiên, hay bởi vì hai người trên đài đã dao động tâm tình của gã?
Tần Dương không thể phán đoán được, nhưng chuyện này Tần Dương lại rất để tâm.
Trên đài, Vân Bạch Linh và Khương Hải giao thủ, có lẽ bị biểu hiện trước đó của Triệu Thanh Long kích động tâm lý háo thắng, ngay từ khi bắt đầu Vân Bạch Linh cũng đã tấn công trước, điểm khác biệt chính là chiêu thức công kích của Triệu Thanh Long hung hăng trực tiếp, còn công kích của Vân Bạch Linh lại mơ hồ quỷ mị.
Thân hình Vân Bạch Linh linh hoạt, nhanh tới mức khiến tầm mắt người nhìn hơi không theo kịp. Cô ta bỗng nhiên vọt thẳng lên, trong nháy mắt khi Khương Hải xuất quyền của mình, thân người cô ta hơi nghiêng giống như mị ảnh mơ hồ xuất hiện ở sườn mặt của Khương Hải, đánh một chưởng tới.
Một quyền của Khương Hải thất bại, thân thể nghiêng ra sau, đồng thời nâng cánh tay cứng ngắc ngăn cản một chưởng này.
Khi thấy một chưởng của Vân Bạch Linh đánh tới người Khương Hải, Khương Hải cũng đã ngưng khí trên cánh tay chuẩn bị đỡ chiêu thức ấy thì tay của Vân Bạch Linh bỗng ngừng lại, bước chân linh hoạt, thân người hơi nghiêng ra ngoài.
Một chưởng này hóa ra là hư chiêu.
Tâm thần của Khương Hải chấn động, nhưng còn chưa kịp thay đổi trọng tâm, một chưởng của Vân Bạch Linh đã đánh lên lưng của hắn, cả người hắn trực tiếp bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống mặt đất, khóe miệng tràn ra tơ máu.
Thắng bại đã phân!
Một chiêu!
Mặc dù nhìn qua Vân Bạch Linh xuất thủ hai lần, nhưng thực sự ra tay chỉ có một lần.
Một chiêu quyết định thắng thua!
Tần Dương nhìn chiêu số thắng lợi của Vân Bạch Linh, đôi mắt mỉm cười sáng ngời, thân pháp nhanh nhẹn, chẳng qua thân pháp kia có đạo lý không khác Huyễn Ảnh Bộ mà hắn tu luyện là mấy.
Dùng hư chiêu dẫn dắt đối phương ra tay, sau khi mất trọng tâm lại dùng một kích tất thắng.
Mức độ kia nếu đổi lại là hắn, dùng Huyễn Ảnh Bộ đối chiến với cô ta liệu có chống đỡ được không?
Ánh mắt Tần Dương theo bản năng nhìn vẻ mặt Triệu Thanh Long cách đó không xa, quả nhiên vẻ mặt của Triệu Thanh Long không còn nụ cười trước sau như một nữ, hai mắt hơi híp lại, lộ ra vẻ sắc bén, chiến ý cả người dâng trào, giống như một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ.
Trên đài, Khương Hải lau vết máu nơi khóe miệng, vẻ mặt thất bại xuống đài. Hắn vốn cũng là một thiên tài được khen ngợi, nhưng trước mặt Vân Bạch Linh, vị thiên tài này đã trở thành đá lót chân cho cô ta, còn là loại thua vô cùng thảm bại...
Vân Bạch Linh không vội vã xuống đài, mà đảo mắt nhìn về phía Triệu Thanh Long, ánh mắt của hai người âm thầm giao đấu trong không trung.
- Vân Bạch Linh đang khiêu chiến với Triệu Thanh Long đấy!
Trần Hầu nhỏ giọng thì thầm:
- Nhưng kể ra thì tôi càng thích Triệu Thanh Long ở một điểm, Vân Bạch Linh này quá kiêu ngạo tôi thật ra hi vọng nhìn thấy biểu tình khi cô ta bị đánh bại, nếu Triệu Thanh Long có thể đánh bại được cô ta thì tốt.
Long Thất lắc đầu nói:
- Rất khó nói, công pháp Triệu gia đại mạc và phong cách chiến đấu đều là loại hung mãnh, còn phong cách chiến đấu của Diệu Âm các thì nghiêng về hướng âm nhu, khó có thể nắm bắt, một cương một nhu đánh nhau thật đúng là khó nói rõ ai thắng ai thua đây?
Trần Hầu cười khà khà:
- Cái đó tôi biết, chẳng qua tôi kỳ vọng Triệu Thanh Long thắng, như vậy anh cũng dễ nói bản thân thua trong tay người đứng nhất thế hệ thanh niên, như vậy sẽ không mất mặt chứ sao.
Long Thất dở khóc dở cười:
- Anh có vẻ chờ tôi thua lâu lắm rồi nhỉ, vậy được, anh thua Vân Bạch Linh đi, tôi bại bởi Triệu Thanh Long, nói ra tôi bại bởi người đứng đầu, anh thua người đứng thứ hai, mặc dù tính chất giống nhau, nhưng hạng đầu của tôi vẫn dễ nghe hơn.
Long Viên Viên ngồi bên bĩu môi:
- Hai người đàn ông trưởng thành các anh không khác nhau đâu, đều là bại cả, lão đại không nói lão nhị, tranh cái gì, có bản lĩnh quật ngã trên đài kia đi!
Trần Hầu và Long Thất liếc nhau, ngượng ngùng ngậm miệng.
Tần Dương nhìn biểu tình của hai người, không kiềm chế được cười ra tiếng, sau đó dẫn tới ánh nhìn căm tức của hai người họ.
- Tần Dương, cái tên xem kịch cười này, có bản lĩnh anh báo danh đi!
Tần Dương cười tủm tỉm trả lời:
- Rõ ràng tôi không có bản lĩnh, tôi chỉ mới tiến vào cảnh giới Đại Thành... người mới mà thôi.
- Mới cái rắm!
Trần Hầu khẽ nói:
- Anh mới hai mươi hai tuổi nhỉ, vậy mà đã vào cảnh giới Đại Thành, nói ra không chênh lệch với khi hai người họ tiến vào cảnh giới Đại Thành lắm. Chiếu theo mức độ này, tôi cảm thấy phải đợi tới khi anh bằng độ tuổi này của họ, thực lực không chừng đã không biết chênh lệch kém bao nhiêu so với họ, nếu anh lớn hơn năm, sáu tuổi nữa không chừng hiện giờ có thể cùng ganh đua này nọ với bọn họ rồi, đáng tiếc...