Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1075 - Chương 1085: Mạnh Mẽ Sửa Trị Tên Đó Cho Tôi

Chương 1085: Mạnh mẽ sửa trị tên đó cho tôi
 

Ganh đua này nọ?

Tần Dương cười ha ha, không thèm để ý chút nào nói:

- Tôi không có chút hứng thú nào với danh hiệu đứng nhất thế hệ thanh niên gì đó, nếu thật sự quan tâm tới thanh danh, muốn được người khác kính trọng hơn vài phần, như vậy tôi không bằng đi làm minh tinh gì đó, tới chỗ nào có thể cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình của mọi người, không chừng còn có mấy mỹ nữ chạy tới cầu xin tôi chụp ảnh ký tên ấy chứ.

Long Thất cười nói:

- Nói tới việc này, tôi lại nhớ ra, lúc trước MV ca khúc mới của Miêu Toa mà anh quay rất hot đấy.

Tần Dương cười nói:

- Chỉ là khách mời thôi, tùy tiện tìm người tu hành có khí chất dáng vẻ đi diễn nhân vật này cũng không có vấn đề gì, dù sao người xem MV cũng đều là người thường...

- Con người anh đấy cái gì cũng tốt, chẳng qua quá khiêm nhường...

Long Viên Viên cười hì hì nói một câu, sau đó quay đầu nhìn Long Thất:

- Lúc trước ở Trung Hải em gặp anh ấy một lần, là Tô Bình mời anh ấy tới, thân bản lĩnh địa vị đều không nói tới, giống như nói không chủ đích vậy, anh chen chút đi, anh ấy có thể ra một chút...

Đám người lập tức cười rộ lên, Liễu Phú Ngữ dựng thẳng ngón cái:

- Cô so sánh như vậy rất thỏa đáng...

Tần Dương cũng không tức giận, cười nói:

- Làm kem đánh răng không phải rất tốt sao, có hàng chen có thể ra, không có hàng tôi cũng không rêu rao là được, dù sao cũng tốt hơn nửa thùng nước biết được tiếng* không phải sao? (* ý nghĩa: một người thực sự có hiểu biết, có học vấn sẽ im lặng, khiêm tốn và thận trọng, những người thiếu hiểu biết và tự cao tự đại sẽ ồn ào, không bình tĩnh)

Trần Hầu cười nói:

- Rất tốt, một ví dụ rất hay, làm thế nào mà mấy người ưu tú vậy?

Long Thất cười khà khà, ánh mắt nhìn lên lôi đài:

- Những trận đấu tiếp theo của vòng thứ nhất không có gì xem nữa rồi, đợi đợt rút thăm thứ hai thôi.

Long Viên Viên khẽ nói:

- Nếu tên kia tiến vào đợt thứ hai, gặp được anh, anh mạnh mẽ sửa trị tên đó một trận cho tôi, cái miệng của tên đó đáng ghét quá.

Trần Hầu cười khà khà, vỗ ngực đảm bảo:

- Yên tâm, gặp được anh ta, tôi chắc chắn sẽ hung hăng đánh tên đó hả giận giúp mọi người!

Chỉ chốc lát sau, Lục Phù Trầm lên đài, đối thủ của gã có thực lực không tệ, nhưng vẫn bị Lục Phù Trầm đánh gục, có thể thấy được mặc dù Lục Phù Trầm cuồng vọng, nhưng gã quả thật có tiền vốn để cuồng vọng, nếu không có hai ngọn núi không cách nào vượt qua được Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh này, có lẽ Lục Phù Trầm thật sự còn có hi vọng tranh đoạt vị trí số một.

Vòng thứ nhất đã gần kết thúc, sau đó sẽ tới tổ trung niên và tổ lão niên, tổ trung niên đánh rất kịch liệt, tổ lão niên chỉ báo danh lác đác, có lẽ những cường giả lão nhân thực lực chân chính kia phần lớn đã không có hứng thú với hư danh này, mà người đứng ra cũng biết điều này, tranh vị trí số một gì đó chỉ là theo phong trào, cho nên ngược lại không phấn khích như tổ thanh niên và tổ trung niên.

Cho tới trưa, Tần Dương vẫn đang âm thầm quan sát Chúc Thiên Sơn, cũng không phát hiện tình huống dị thường gì, tới buổi trưa, Chúc Thiên Sơn rất tự nhiên đi cùng mọi người rời khỏi khu đấu.

Buổi chiều là đấu mười sáu vào tám, trước khi rút thăm và kết thúc rút thăm thì mọi người phát hiện vận khí của Trần Hầu không tệ, không lấy ngẫu nhiên Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh, mà mọi người cũng chú ý Lục Phù Trầm, gã cũng không lấy được ngẫu nhiên hai người kia.

Trần Hầu thể hiện sức chiến đấu cường hãn, không lo lắng mà tiến thẳng tới top tám, Lục Phù Trầm cũng thuận lợi thăng cấp.

Phía Chúc Thiên Sơn không có bất cứ tình huống dị thường nào, bên phía Đoan Mộc Phong cũng không có động tác gì, chỉ tiếp tục giám sát.

Một đêm vô sự.

Sáng trận đấu tám vào bốn, mọi người thấp thỏm mong chờ kết quả xuất hiện.

Trần Hầu VS Lục Phù Trầm!

Sắc mặt của Lục Phù Trầm hơi âm trầm, nhưng vẫn ngẩng cổ quăng ánh mắt khiêu khích tới Trần Hầu, Trần Hầu thì cười khà khà, lộ ra hàm răng trắng bóc.

Không biết là do ban tổ chức cố ý sắp xếp, Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh không hề rút được nhau, đương nhiên lấy ngẫu nhiên phải hai người họ đều gặp phải xui xỏ, nhất định sẽ là kết cục bị loại.

Tổ hai chính là Trần Hầu và Lục Phù Trầm, hai người cùng đi lên đài, cũng không nói dài dòng, trực tiếp tiến lên đánh nhau.

Thực lực của Lục Phù Trầm quả thật rất hung hãn, nhưng lại kém so với Trần Hầu một chút. Hai người đấu đá quyền cước qua mấy phút, Lục Phù Trầm rốt cuộc bị Trần Hầu nhân cơ hội đạp một cước trên bụng, nặng nề đá bay ra ngoài.

- Ha ha, Lục Phù Trầm, chỉ dựa vào thực lực này của mày cũng không biết xấu hổ kêu gào đạt vị trí số một?

Lục Phù Trầm bị Trần Hầu kích một câu đỏ bừng mặt, nếu không có Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh, có lẽ gã thật sự có thể thử, nhưng có hai người kia, những lời này của gã nhất định là trò cười, nhất là khi Trần Hầu lớn tiếng nói ra như vậy, không khác gì nặng nề quăng lên mặt gã hai cái bạt tai.

Trong lòng Lục Phù Trầm xoay chuyển, càng không phải là đối thủ của Trần Hầu, còn Trần Hầu nhớ kỹ lời Long Viên Viên nói, âm thầm ra tay, cũng không đánh ở điểm khiến gã mất sức chiến đấu. Lục Phù Trầm bị đánh một cái vô cùng chật vật, nhưng vẫn không mất sức chiến đấu như cũ.

Lục Phù Trầm nhìn ra được Trần Hầu đang cố ý nhục mạ gã, nhưng gã lại không thể phản kích, vì thực lực của Trần Hầu quả thực lợi hại hơn so với gã một chút, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu phong phú, chắc chắn giành chiến thắng.

Một lần nữa bị đạp ngã lăn hai vòng trên mặt đất, Lục Phù Trầm đỏ mặt tới tận mang tai, chỉ tay hướng Trần Hầu:

- Mày cố ý khiến tao mất mặt trước mặt mọi người, thù này tao nhớ kỹ!

Trần Hầu cười khà khà:

- Mày nói gì, tao cũng không hiểu, chúng ta đây không phải đang so đấu sao, quyền cước không có mắt...

Lục Phù Trầm cắn răng, oán hận nhìn chằm chằm Tần Dương, xoay người nhảy xuống lôi đài.

Trần Hầu cười hì hì trở lại bên cạnh mọi người, nói lời như khoe thành tích với Long Viên Viên:

- Sao, lời cô nói tôi đã làm được, có thưởng không?

Long Viên Viện trợn mắt nhìn Trần Hầu:

- Còn muốn thưởng? Có muốn tôi mời anh ăn cơm không?

Trần Hầu cười khà khà:

- Được, được, tôi không bắt bẻ đâu, cô mời gì tôi liền ăn nấy.

Long Viên Viên không nói gì.

Vì lúc trước đã chậm trễ nửa ngày, cho nên buổi chiều tám vào bốn và bốn vào hai liên tục tiến hành, ngay sau đó rút thăm, vận khí của Trần Hầu không còn tốt nữa, trực tiếp rút trúng Vân Bạch Linh.

Long Thất vỗ vai Trần Hầu:

- Cố gắng lên, không chừng bạo lạnh đánh bại Vân Bạch Linh!

Trần Hầu tức giận ác ý đẩy Long Thất ra trả thù, đứng dậy, đi lên lôi đài.

Tần Dương theo bản năng nhìn vẻ mặt Chúc Thiên Sơn không xa, cũng không phát hiện thấy dị thường. Hành vi của Chúc Thiên Sơn khiến Tần Dương cảm thấy đó chính là việc dường như là đã làm xong, hiện giờ chính là chờ đợi.

Trần Hầu biểu hiện ra sức, nhưng trước mặt một Vân Bạch Linh linh hoạt như quỷ mị, tốc độ của hắn có vẻ chậm hơn hai phần, đau khổ kiên trì một phút đồng hồ, sau đó bị một chưởng của Vân Bạch Linh đánh bay.

Vân Bạch Linh theo sát ngay sau đó, một lần nữa phát động công kích, không đợi công kích của Vân Bạch Linh đánh lên người, Trần Hầu đã dứt khoát hô to:

- Tôi nhận thua!

Bàn tay trắng nõn nhỏ xinh của Vân Bạch Linh dừng lại trước lồng ngực của hắn, Trần Hầu lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi.

Nguy hiểm thật!

Nếu còn kêu chậm chỉ sợ rằng lần này đến phiên hắn hộc máu, Vân Bạch Linh ra tay phúc hắc hơn nhiều so với Triệu Thanh Long...
Bình Luận (0)
Comment