Chương 1087: Đòn sát thủ của Chúc Thiên Sơn!
Vân Bạch Linh tái mặt, ánh mắt ngập tràn sự tức giận và không cam lòng.
Cô ta vốn không nghĩ tới Triệu Thanh Long với thế công hung mãnh cũng không rơi vào thế hạ phong sẽ trực tiếp bỏ qua chiến đấu, sử dụng chiêu thức liều mạng như vậy, dùng thương đổi thương, bất ngờ không đề phòng, Vân Bạch Linh lại thành người chịu thiệt.
Nếu xét tới thương thế thì Triệu Thanh Long phải nhận nội thương, Vân Bạch Linh chịu ngoại thương. Thương thế của Vân Bạch Linh chắc hẳn hai đến ba tháng là có thể hồi phục hoàn toàn, còn nội thương của Triệu Thanh Long phiền toái hơn nhiều, ít nhất cần dưỡng nửa năm tới một năm có lẽ mới có thể khỏi hẳn, tính ra Triệu Thanh Long còn bị thương nặng hơn một chút.
Đáng tiếc, hiện giờ là ở trên đấu trường.
Triệu Thanh Long đã trúng một chưởng, nội thương không nhẹ, nhưng lại có thể tiếp tục chiến đấu, Vân Bạch Linh mặc dù bị thương nhẹ hơn một chút, nhưng giống như lời Triệu Thanh Long nói, nếu tiếp tục loạn đấu, xương gãy đâm tới nội tạng chính là kích chí mạng.
Vân Bạch Linh cắn chặt răng, hung hăng đánh một chưởng, lôi đài dưới chân phát ra tiếng nổ vang nặng nề, có thể thấy được lực đạo của một chưởng này.
Sau khi phát tiết chút tâm tình bất mãn của bản thân, thần sắc giận dữ trên gương mặt Vân Bạch Linh giảm xuống.
- Anh thắng!
Triệu Thanh Long chắp tay, mỉm cười nói:
- Sự việc liên quan tới vinh dự sư môn, đùa giỡn chút tâm tư, thông cảm!
Vân Bạch Linh cắn răng hừ lạnh nói:
- Thắng là thắng, không cần nhiều lời, sau này vẫn có rất nhiều cơ hội!
Triệu Thanh Long mỉm cười chắp tay, không nói thêm nữa, dù sao đối với người có tâm háo thắng cực mạnh như Vân Bạch Linh mà nói lúc này không nói gì ngược lại vẫn tốt nhất.
Trận đấu tổ thanh niên kết thúc bằng thắng lợi của Triệu Thanh Long. Triệu Thanh Long đánh bại Vân Bạch Linh, trở thành người chiến thắng cuối cùng, cũng nắm danh hiệu vị trí số một trong thế hệ thanh niên tu hành.
- Ha ha, Triệu Thanh Long thật sự thắng!
Trần Hầu cười khà khà, vẻ mặt có phần hả hê:
- Tôi thật sự nói trúng rồi, Vân Bạch Linh sợ rằng phải giận điên lên rồi!
Long Thất cười nói:
- Lá gan của Triệu Thanh Long cũng lớn, thật không ngờ lại lựa chọn liều mạng, Xích Luyện Miên Chưởng của Vân Bạch Linh cũng không tốt như vậy...
Tần Dương nhìn Triệu Thanh Long trên lôi đài, vẻ mặt khâm phục nói:
- Chính vì tất cả mọi người không ngờ tới anh ta sẽ làm như vậy, Vân Bạch Linh cũng không nghĩ ra, cho nên anh ta mới thắng, cho dù thắng thảm, nhưng thắng vẫn là thắng.
Tần Dương còn có một câu chưa nói, ở trong thế giới của hắn, nhiều khi thắng chính là sống, thất bại chứng minh cho cái chết!
Cũng chính vì vậy, Tần Dương có mấy phần khâm phục với sự dứt khoát của Triệu Thanh Long, cũng không phải ai cũng có thể đưa ra quyết định như vậy.
Người chủ trì tiến lên đài, mỉm cười gọi lại hai người muốn xuống đài:
- Hai vị thong thả đã, sau còn có một phần trình tự nhỏ, chính là tặng thưởng cho ba danh hiệu đứng đầu, hai vị đều đã bị thương, chúng tôi sẽ tranh thủ thời gian, chỉ chậm trễ chút thời gian thôi... Tới đây, mời người đạt danh hiệu thứ ba tổ thanh niên Hoàng Đường lên đài.
Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh đều dừng bước, Hoàng Đường đạt được danh hiệu thứ ba với vẻ mặt hưng phấn chạy lên đài.
Người chủ trì phát biểu đầy nhiệt tình mang tính tổng kết, dẫn dắt bầu không khí trong đấu trường, mấy nhân viên nhanh chóng nâng bậc thang trao thưởng lên lôi đài, thợ chụp ảnh cầm theo máy ảnh nhắm ngay đài trao giải.
Người chủ trì đã bố trí xong đài trao thưởng, lại quay đầu liếc mắt nhìn dưới đài, hội trưởng liên minh người tu hành Tôn Duy đã ở đây, lập tức nâng cao giọng lên tám độ.
- Tiếp theo đây chúng ta tiến hành tiết mục trao thưởng cho ba người đứng đầu tổ thi đấu thanh niên chúng ta, mời mọi người dùng tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt hoan nghênh bọn họ, bọn họ chính là người đã nhận được danh hiệu thứ ba tổ thanh niên giới tu hành hiện tại - Hoàng Đường!
Hoàng Đường hưng phấn đứng lên đài thấp nhất bậc trao giải, chính là vị trí thứ ba, phất tay với tất cả mọi người.
Hoàng Đường không thể nghi ngờ là rất may mắn. Hắn ta vốn chẳng phải người mạnh nhất trừ Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh ra, nhưng vận khí rút thăm của hắn ta cũng không tồi, từ đầu tới cuối không rút ngẫu nhiên đối thủ mạnh hơn mình, như Trần Hầu, Lục Phù Trầm... những người có thực lực hẳn cao hơn một chút so với hắn ta, nhưng hắn ta lại lấy được danh hiệu thứ ba này, như vậy đối với hắn ta mà nói đương nhiên là vui mừng bất ngờ rồi.
- Tiếp theo xin mời người đạt được vị trí thứ hai tới từ Diệu Âm các - Vân Bạch Linh!
Vân Bạch Linh đứng trong chốc lát, tức giận trong lòng đã vơi bớt, khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo trước kia của cô ta, nghe thấy lời giới thiệu, cô ta tiến lên mấy bước, đứng lên bục lĩnh thưởng, đứng ở vị trí thứ hai, thần sắc lãnh ngạo, cũng không hề có ý cười nào.
Vì người chủ trì đã kêu tới tên Vân Bạch Linh, ánh mắt Tần Dương theo bản năng nhìn tới phía đối diện, sau đó đồng tử co rụt lại.
Chúc Thiên Sơn cầm một cái di động trong tay, mà bàn tay của gã đút vào trong túi, một lần nữa lấy ra một cái điện thoại có dáng vẻ rất cũ.
Chúc Thiên Sơn ngẩng đầu lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân Bạch Linh trên đài, thần sắc trên gương mặt ngập tràn vẻ oán độc và cừu hận.
Chiếc điện thoại kiểu cũ gã cầm trong tay hình như bắt đầu bấm số.
Trái tim Tần Dương bỗng nhiên co rút, hắn nhanh chóng quay đầu, ánh mắt đã lập tức nhìn tới đài trao giải dưới chân Vân Bạch Linh và Hoàng Đường.
Đài trao giải là một cái hộp bằng gỗ kín, rỗng, không nhìn ra tình huống bên trong.
Trong đầu Tần Dương bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ, giống như một tia chớp đánh xuống, trong đầu nháy mắt đã tuôn ra vô số suy nghĩ, vô số hình ảnh thoáng hiện trong đại não của Tần Dương.
Đài trao giải!
Đòn sát thủ của Chúc Thiên Sơn giấu trong đài trao giải.
Vân Bạch Linh!
Người gã muốn đối phó chính là Vân Bạch Linh.
Chúc Thiên Sơn vì sao phải lựa chọn ra tay lúc này, đó chính là vì Vân Bạch Linh ít đi lại, cơ bản đều đứng ở Diệu Âm các, với thực lực của Chúc Thiên Sơn, nếu xâm nhập vào Diệu Âm các vốn chính là con đường chết, chỉ khi Vân Bạch Linh rời núi, gã mới có cơ hội đối phó với Vân Bạch Linh.
Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh hoàn toàn xứng đáng là Tuyệt Đại Song Kiêu, bất kể bọn họ ai thắng ai thua, cuối cùng hai người bọn họ đều phải đứng trên đài trao giải, mà đài trao giải cũng không ở đấu trường, mà được chuyển tới từ địa phương khác, cho nên căn bản không có ai tới kiểm tra đài trao giải kia.
Chính vì gã muốn đối phó với Vân Bạch Linh, cho nên lần đầu tiên khi nhìn thấy Vân Bạch Linh lên đài thì vẻ mặt gã mới lộ ra thần sắc dị thường khó có thể khống chế như vậy.
Chúc Thiên Sơn chắc chắn đã sớm tìm hiểu quá trình trận đấu, biết cuối cùng có tiết mục lễ trao giải này, cho nên gã đã sớm lên kế hoạch xong xuôi, gã đã sớm đặt chất nổ, yên tĩnh chờ đợi cơ hội ở khoảnh khắc cuối cùng này.
Nếu Tần Dương không nhớ lầm, hai người tu hành tuần tra chết gần gian phòng để đồ vật chất đống không dùng tới, mà một đài trao giải cùng với bàn ghế đặt trên sân thi đấu được đặt ở đó, có lẽ chính cái ngày đó đồng thời khi giết chết hai người tu hành tuần tra kia, bọn họ cũng đã gắn xong bom, thậm chí có thể là khi bọn họ đang bí mật gắn bom đã đụng phải người tu hành tuần tra, cho nên bọn họ mới giết chết hai người kia, sau khi giết người liền chạy thoát, lập tức thông báo cho Chúc Thiên Sơn ngồi ngốc trong phòng, Chúc Thiên Sơn lập tức ra khỏi phòng, cố ý để camera quay tới mình, tạo ra chứng cớ bản thân không ở chỗ của mình.
Thì ra là vậy!
Thì ra là vậy!
Tần Dương trong chớp mắt đã hiểu ra tất cả. Hắn mở to hai mắt, bỗng nhiên đứng dậy.
- Vân Bạch Linh, Hoàng Đường, mau tránh ra! Dưới chân có bom!