Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1078 - Chương 1088: Tường Thành Không Đổ

Chương 1088: Tường thành không đổ
 

Tần Dương vận khí đan điền, một tiếng hét này lập tức như tiếng chuông nháy mắt đã xuyên phá không khí ồn ào náo nhiệt xung quanh, truyền tới tai vô số người.

Bom?

Vân Bạch Linh biến sắc, hầu như không hề chần chờ, hai chân phát lực, thân thể đã giống như mị ảnh nhanh chóng phóng tới bên cạnh.

Hoàng Đường nháy mắt phản ứng chậm hơn, nhưng động tác của hắn rất dứt khoát, trực tiếp phóng tới bên cạnh, mà Triệu Thanh Long gần đó cũng biến sắc, trong nháy mắt xoay người chạy tới hướng bên ngoài.

Ngay khi ba người đó bắn ra như pháo hoa về ba hướng khác nhau thì bục trao giải kia đột ngột nứt toác, vô số tia lửa theo tiếng nổ tản ra bốn phía.

- Ầm!

Mặc dù tốc độ của ba người rất nhanh, nhưng lực nổ của quả bom kia vô cùng lớn, lực nổ khổng lồ trong nháy mắt cuộn trào tới hướng ba người đang né ra, ba người giống như ba tờ giấy rách bị ném sang bên, nặng nề trực tiếp rơi từ trên lôi đài xuống, nặng nề ngã xuống đất.

Sự việc đột ngột xảy ra chấn kinh toàn bộ tất cả mọi người ở đây.

Bom!

Sao nơi này lại có bom!

Khán đài vốn náo nhiệt trong nháy mắt trở nên bạo loạn, vô số người phóng lên giống như những mị ảnh, dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân cực nhanh rời khỏi đấu trường, vì bọn họ không rõ có còn quả bom khác hay không.

Tần Dương không rảnh bận tâm ba người bị bom chấn bay kia, có thể nhắc nhở hắn cũng đã nhắc nhở rồi, bọn họ có chết hay không lúc này kết cục đã định, sẽ không thay đổi vì Tần Dương đi xem tình hình của bọn họ.

Ánh mắt của Tần Dương trực tiếp tập trung tới Chúc Thiên Sơn đối diện, khi Tần Dương hét lên, sắc mặt của Chúc Thiên Sơn đã đại biến.

Sau khi bom nổ mạnh, ánh mắt của gã xuôi theo dòng xung kích nhìn Vân Bạch Linh chạy đi, sau đó ánh mắt nhanh chóng liếc hướng khán đài phía Tây, hiển nhiên gã đang đợi quả bom ở khán đài phía Tây phát nổ.

Nhưng khán đài phía Tây lại không có bất cứ động tĩnh gì.

Sắc mặt của Chúc Thiên Sơn đại biến, dựa theo ước định của gã và người khác, đối phương sẽ ẩn náu ở trong núi rừng gần đó, chỉ cần gã kích nổ bom, như vậy bọn họ sẽ kích nổ quả bom ở khán đài phía Tây ngay sau đó, dẫn phát hỗn loạn càng lớn hơn, mà khi đó gã có thể thừa dịp mà giết loạn Tần Dương, rồi thừa dịp đó đào tẩu.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, gã cũng không nhận ra bản thân còn có thể tiếp tục che dấu nữa, cho nên chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ rồi thì gã sẽ ẩn danh, sau đó dưới sự trợ giúp của đối phương xuất nhập cảnh trái phép, gia nhập Hắc Thủ, rồi tiến hành kế hoạch báo thù tiếp theo.

Tại sao không có động tĩnh gì?

Sắc mặt của Chúc Thiên Sơn có chút khó coi, hôm nay khi gã giả bộ tản bộ đã quan sát vật kia một chút, phát hiện nó vẫn ở vị trí bí mật như cũ.

Nhưng tại sao không nổ?

Chẳng lẽ người Hắc Thủ hãm hại mình?

Thời gian đã không cho phép gã suy nghĩ tiếp nữa, ánh mắt của gã chú ý đảo qua, đã cảm ứng được có ánh mắt của Tần Dương ở đối diện gắt gao tập trung phía mình, ngoài ra còn có hai đạo ánh mắt lợi hại đã tập trung về phía mình.

Những người này để mắt tới chính gã!

Mặc dù Chúc Thiên Sơn không biết rốt cuộc bản thân bại lộ ở đâu, nhưng gã biết bản thân còn không hành động thì sẽ không có cơ hội nữa.

Đúng lúc này, khi tất cả mọi người bị chấn kinh bởi vụ nổ, chạy ra bên ngoài, gã cũng nhanh chóng đứng dậy, nhanh chóng xông ra thuận theo đám người, nhưng gã lại không xông ra phía ngoài, mà là xông về hướng Vân Bạch Linh chưa rõ sống chết.

Mặc dù sóng xung kích do bom nổ tràn tới hướng Vân Bạch Linh, nhưng dưới ánh mắt chăm chú quan sát của Chúc Thiên Sơn, cô ta cũng không nằm ở vị trí nổ trung tâm, dù có bị thương nặng, nhưng cô ta chắc chắn chưa chết, vì gã thấy được rõ ràng nơi Vân Bạch Linh ngã xuống, còn dùng tay chống đỡ thân thể.

Gã phải tới gần bổ một chưởng nữa lên người Vân Bạch Linh, dù sao gã đã bại lộ, gã cũng phải làm như vậy, dù gã chết thì gã cũng muốn giết chết Vân Bạch Linh, gã muốn trả thù toàn bộ nỗi thống khổ mà người đàn ông kia đã tạo ra cho gã, muốn cho người kia từ nay về sau ngày đêm đều phải sống trong sự hối hận và thống khổ.

Ánh mắt Tần Dương vẫn luôn tập trung nhìn Chúc Thiên Sơn, thấy Chúc Thiên Sơn phóng tới như tên bắn hướng tới Vân Bạch Linh nằm trên mặt đất, Tần Dương vọt tới theo bản năng.

Chúc Thiên Sơn muốn giết Vân Bạch Linh!

Vân Bạch Linh bị sóng nổ đánh bay, đúng lúc rơi xuống phía trước khán đài nơi Tần Dương ngồi, cách Tần Dương khá gần.

Lực nổ mạnh khổng lồ khiến tất cả mọi người sinh ra lòng sợ hãi, thậm chí không có ai nhìn thấy rốt cuộc Vân Bạch Linh chết chưa, còn người Diệu Âm các môn phái của Vân Bạch Linh lại ngồi ở hướng khá xa, Ngô Trưởng lão đã cẩn thận chạy tới hướng này, tốc độ vốn không phải nhanh, vì hắn ta phải đề phòng còn có vụ nổ mạnh khác.

Đám người Đoan Mộc Phong cũng lao tới, nhưng bị sóng người như thủy triều ngăn cản, thực lực có cường thịnh cũng không phát huy ra được, đâu thể mặc kệ người phía trước mà dùng cương khí mở đường được.

Ngay khi Tần Dương chạy tới bên cạnh Vân Bạch Linh, Vân Bạch Linh gian nan mở to mắt, sau lưng cô ta hầu như toàn máu tươi, cộng thêm xương sườn gãy trước ngực, toàn thân đều bị thương, khóe miệng tràn máu, cô ta không có bất cứ sức lực cử động được.

Cùng lúc đó, Chúc Thiên Sơn cũng đã chạy tới, thấy Tần Dương xông tới, trong đôi mắt của Chúc Thiên Sơn tỏa ra hận ý khắc cốt ghi tâm.

Chúc Thiên Sơn không nói hai lời, bổ một Phách Không Chưởng về hướng Vân Bạch Linh trên mặt đất, cương khí như đao bổ tới cổ của Vân Bạch Linh.

Đồng tử của Tần Dương co rụt lại, giận dữ quát một tiếng, thân người chớp nhoáng đã chắn trước Vân Bạch Linh, toàn lực đánh một quyền tới đạo cương khí đang bổ tới.

Trong hai mắt Chúc Thiên Sơn lộ ý vị trào phúng đắc ý, mày chỉ là một thằng nhãi hơn hai mươi, muốn cứng rắn ngăn cản công kích của tao, còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?

Không biết tự lượng sức mình!

Đám người Trần Hầu, Long Thất sau lưng Tần Dương thấy một màn như vậy, vẻ mặt đều kinh hãi, đó là cao thủ Siêu Phàm đấy!

Tần Dương lại muốn đấu chính diện với Siêu Phàm!

Như vậy không phải chịu chết sao?

Bọn họ đã nhìn ra Chúc Thiên Sơn e rằng chính là thủ phạm vụ nổ lần này, gã hẳn muốn giết Vân Bạch Linh, vì Tần Dương can thiệp, không nổ chết cô ta, cho nên hiện giờ đến bổ thêm một chưởng, Tần Dương vậy mà cho thấy muốn cứu Vân Bạch Linh, nhưng thực lực của hắn chỉ mới bước vào cảnh giới Đại Thành, cứu được không, chống đỡ được không?

Ầm!

Nắm đấm của Tần Dương và chưởng cương khí của kẻ kia nặng nề va chạm với nhau, toàn bộ tay áo của Tần Dương trong nháy mắt rách vụn, bị cương khí trong nháy mắt cắt thành vô số mảnh nhỏ, thân người Tần Dương thoáng cái gập lại, giống như vừa phải thừa nhận một kích nặng ngàn tạ, mặt đất lát đá trong nháy mắt nổ mạnh, vô số vết rạn như tơ nhận vươn dài ra khắp nơi, hai chân của hắn bỗng nhiên bị hãm thật sâu xuống mặt đất.

Sắc mặt Tần Dương bỗng nhiên đỏ bừng, tơ máu xuất hiện nơi khóe miệng của Tần Dương, hiển nhiên một kích này cũng đã khiến Tần Dương bị thương, nhưng bước chân của Tần Dương căn bản không di chuyển một chút nào, vẫn vững vàng che chắn trước người Vân Bạch Linh, giống như tường thành sừng sững không đổ.
Bình Luận (0)
Comment