Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1079 - Chương 1089: Thân Thể Bằng Sắt

Chương 1089: Thân thể bằng sắt
 

Gương mặt của Chúc Thiên Sơn biến sắc, trong ánh mắt ngập tràn vẻ bàng hoàng.

Hắn lại chặn được!

Lúc trước khi Chúc Thiên Sơn và Tần Dương giao thủ, biết thực lực của Tần Dương không tệ, thế nhưng giờ đây khi đánh Tần Dương một chưởng lăn dưới mặt đất như hồ lô như khi ở sườn núi, Chúc Thiên Sơn cho rằng hẳn Tần Dương nhờ hành động quay cuồng này mà đã giảm đi lực đạo từ công kích của gã, gã tuyệt đối không cho rằng Tần Dương có thể thực sự cứng ngắc cản lại một chưởng của mình.

Chuyện không thể xảy ra đã xảy ra.

Tần Dương đứng trước mặt gã, cứng rắn ngăn cản một chưởng toàn lực của gã, mà vẫn không ngã xuống.

Chúc Thiên Sơn bàng hoàng, nhưng phản ứng của gã cũng là hạng nhất, thân người lóe lên, đi tới trước mặt Tần Dương, đánh một quyền hướng tới ngực.

Hai tay Tần Dương giao nhau, một lần nữa đón đỡ quyền này.

Ầm!

Thân thể Tần Dương giống như đạn pháo bay ra ngoài, nặng nề đập lên cột sắt thô chắc trên lôi đài, phát ra tiếng vang nặng nề.

Chúc Thiên Sơn dùng một quyền đánh bay Tần Dương, một lần nữa đánh tới Vân Bạch Linh, đúng lúc này đám Trần Hầu theo sát Tần Dương cũng vọt tới, Liễu Phú Ngữ, Tư Đồ Hương, Trần Hầu, Long Thất đồng thời đánh ra một quyền, ngăn cản Chúc Thiên Sơn ra tay độc ác với Vân Bạch Linh.

Trong mắt Chúc Thiên Sơn không hề che dấu vẻ kinh sợ, vì cao thủ sau lưng đã nhanh chạy tới, còn kéo dài nữa thì gã sẽ không còn cơ hội nữa.

- Cút ngay!

Chúc Thiên Sơn khẽ quát một tiếng, cùng xuất hai đấm nháy mắt chia ra đánh nhắm ngay bốn người đang tới, bốn đạo dấu quyền bay ra đánh công kích của bốn người họ, sau đó trực tiếp đánh bay cả bốn người ra ngoài.

Chỉ chớp mắt, đám người Đoan Mộc Phong ở sau lưng đã một lần nữa tới gần, mà đám người xung quanh cũng phát hiện ra dị trạng nơi đây, nên đều né sang bên cạnh, để trống ra một con đường cho đám người Đoan Mộc Phong, Ngô Trưởng lão đi về phía trước, tốc độ chạy của bọn họ cũng nhanh hơn.

Chúc Thiên Sơn nghiến răng, một lần nữa xông về phía Vân Bạch Linh.

Gã quyết định một chiêu giết Vân Bạch Linh, bắt Tần Dương làm con tin rồi trốn ra ngoài, nếu không có con tin, gã cũng không tự nhận bản thân có thể thoát được.

Đứng nói là bao vây chặn đánh, chỉ cần mấy cao thủ đuổi theo sau lưng, tùy tiện một người e rằng cũng không phải người gã có thể địch lại được.

Nhưng gã còn chưa tiến lên, một đạo thân ảnh đã chặn ngang tới, trong nháy mắt biến mất, ngay sau đó xuất hiện ở phía trước gã, một lần nữa chặn đường đi của Chúc Thiên Sơn.

Tần Dương!

Đồng tử của Chúc Thiên Sơn co rụt lại, ánh mắt ngập tràn vẻ khó có thể tin được.

Tần Dương vẫn có thể đứng dậy, hơn nữa tốc độ không ngờ lại nhanh tới vậy?

Hắn đỡ hai lần công kích của gã, lần thứ hai còn trực tiếp bị đánh bay đụng tới cột sắt, tiếng vang nặng nề thể hiện rõ chiêu công kích khi nãy hung mãnh tới mức nào, nhưng hắn nháy mắt đã bò dậy rồi?

Hắn là con gián đánh không chết sao?

Sau lưng đã truyền tới tiếng xé gió đám Đoan Mộc Phong lao tới, còn có tiếng Đoan Mộc Phong gầm lên:

- Chúc Thiên Sơn, dừng tay!

Dừng tay?

Điều này sao có thể?

Chúc Thiên Sơn rất rõ bản thân rốt cuộc chỉ có một cơ hội công kích, gã phải vượt qua, chỉ khi vượt qua rồi mới có thể giết Vân Bạch Linh.

Vân Bạch Linh phải chết.

Dù bản thân không trốn thoát được, dù bản thân phải chết thì cũng phải giết chết Vân Bạch Linh.

Hai mắt Chúc Thiên Sơn bỗng nhiên đỏ bừng, lạnh lùng quát:

- Mày chết cho tao!

Cả người Chúc Thiên Sơn vọt tới hướng Tần Dương, nội khí toàn thân tuôn ra hội tụ thành một quyền.

Không khí xung quanh giống như đều bị co lại thành chân không, giống như tất cả đều hội tụ tới nắm tay của Chúc Thiên Sơn.

Nắm tay phá không, thế tới như bôn lôi, không thể đỡ được.

Nếu sau lưng không có Vân Bạch Linh, thì Tần Dương chắc chắn sẽ không muốn nhận một quyền này, dù sao một quyền này chính là một quyền toàn lực của cao thủ Siêu Phàm, uy lực kia cũng không phải thứ giỡn chơi.

Nhưng Tần Dương không thể làm vậy.

Chỉ cần hắn tránh ra một chút, để một quyền kia đánh tới, như vậy một quyền kia sẽ sượt qua người hắn, sau đó trực tiếp đánh chết Vân Bạch Linh sau lưng hắn.

Tần Dương không thể lui được nữa, cũng không thể tránh được, chân phải lui về sau một bước, làm điểm chống đỡ, hơi ưỡn thân người, hai tay giao trước ngực.

Ầm!

Chúc Thiên Sơn đánh ra một quyền toàn lực, hung hăng đánh lên cánh tay đan chéo của Tần Dương.

Tần Dương cảm thấy bản thân giống như bị một đoàn xe lửa đâm tới, phun một ngụm máu tươi từ trong miệng ra, hắn thuận thế ngẩng đầu, ngụm máu tươi kia trực tiếp phun lên mặt Chúc Thiên Sơn.

Chúc Thiên Sơn bất ngờ không cảnh giác, vội vàng nghiêng mặt, ngụm máu tươi kia lập tức phun lên mặt gã, cũng bởi vậy mà công kích của gã lập tức yếu đi ba phần.

Dù như vậy thì cả mặt đất dưới chân Tần Dương vẫn nổ ầm ầm, cả người cứng rắn trượt ra sau nửa thước, thân thể cũng không có cách nào thừa nhận lực đạo khổng lồ này, cương cứng, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất.

Lực đạo một quyền này vô cùng hung mãnh, Tần Dương cảm giác toàn thân giống như bị đánh rã rời, hai cánh tay của hắn đau đớn như không còn là của mình, căn bản không nâng lên được, hắn thậm chí còn không phân biệt được rõ ràng xương cánh tay đã gãy hay chưa...

Thân thể của hắn rơi xuống đất, còn lăn lông lốc mấy vòng rồi mới ngừng lại, vừa mới dừng lại thì Tần Dương lại phun một ngụm máu tươi từ trong miệng ra.

Trước mặt Chúc Thiên Sơn lúc này không còn ai ngăn cản nữa, nhưng gã đã không kịp ra tay, vì Đoan Mộc Phong đã chạy tới, đánh một chưởng từ đằng xa, cương khí tuôn ra như làn sóng dữ, Chúc Thiên Sơn còn chưa kịp bổ sung một kích chí mạng với Vân Bạch Linh trên mặt đất thì cả người đã trực tiếp bay ra ngoài như sóng dữ đánh trúng thuyền nhỏ, gập eo đụng tới bên cạnh lôi đài, rồi bắn ngược trở về.

Chúc Thiên Sơn còn chưa kịp đứng dậy, hai bóng người đã rơi xuống bên cạnh gã, một tay đã vỗ phía sau lưng của gã, kinh mạch của gã trong nháy mắt đã bị đóng lại, không thể vận chuyển nội khí.

Người Đoan Mộc Phong giống như cơn gió lốc vọt tới bên cạnh Tần Dương, khi nãy mấy người bọn họ bị dòng người tháo chạy như điên ngăn cản, nhưng vẫn thấy được cả quá trình.

Tần Dương tổng cộng đã đỡ của Chúc Thiên Sơn một chém hai quyền, nhất là lực của quyền cuối cùng kia còn là công kích liều mạng của Chúc Thiên Sơn, Tần Dương chẳng qua mới vào cảnh giới Đại Thành, sao hắn có thể chống đỡ được?

Đoan Mộc Phong vọt tới bên cạnh Tần Dương, ngồi xổm xuống, nhìn bên miệng Tần Dương toàn máu tươi, trầm giọng hỏi:

- Thương thế của cậu thế nào rồi?

Tần Dương là đệ tử của M1, y thuật cũng cao tuyệt, Đoan Mộc Phong đương nhiên không cần tìm bác sĩ, trực tiếp hỏi Tần Dương là được.

Tần Dương nhìn bên Chúc Thiên Sơn đã bị khống chế, Tần Dương ngược lại ngồi trở lại mặt đất, thở hắt ra một hơi.

- Cũng may không chết được, để tôi nằm chút trước đã...

Lời của Tần Dương khiến Đoan Mộc Phong thở phào một hơi, đồng thời trong ánh mắt cũng thể hiện ra vẻ bàng hoàng không hề che dấu.

Một người mới vào cảnh giới Đại Thành lại chặn được công kích toàn lực của cao thủ Siêu Phàm sao?

Còn là ba lần?

Vậy mà chỉ nhổ một ngụm máu, còn không chết?

Thậm chí còn không bị gãy một đốt xương nào?

Chẳng lẽ cả người Tần Dương này đều làm bằng sắt sao?
Bình Luận (0)
Comment