Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1080 - Chương 1090: Ông Chính Là Một Công Cụ Bị Lợi Dụng

Chương 1090: Ông chính là một công cụ bị lợi dụng
 

Tần Dương nằm thở dốc trên mặt đất, nhưng đầu óc vẫn không ngừng xoay chuyển.

- Tiền bối, Lục Nguyên Thịnh đâu?

Đoan Mộc Phong trầm giọng nói:

- Tôi đã bảo người đi khống chế gã rồi, gã không trốn thoát được đâu.

Tần Dương thở hắt ra một hơi:

- Lập tức thẩm vấn Chúc Thiên Sơn, không chỉ nói chuyện quả bom ở khán đài Tây kia, còn phải ép hỏi gã những đồng lõa khác ở đâu, khán đài Tây không nổ, không hoàn toàn đảo loạn sự việc, dẫn tới hành động tiếp theo của gã thất bại, quan trọng nhất là Vân Bạch Linh cũng không chết, nội tâm của gã ngập tràn phẫn hận, có lẽ gã sẽ nói ra đồng lõa đang ở đâu.

Hai mắt Đoan Mộc Phong sáng lên:

- Tôi lập tức đi làm ngay!

Đoan Mộc Phong quay đầu nhanh chóng vọt tới trước mặt Chúc Thiên Sơn, một tay xách Chúc Thiên Sơn lên, hai mắt nhìn thẳng chằm chằm Chúc Thiên Sơn:

- Đồng lõa của anh đang ở đâu, nói!

Chúc Thiên Sơn lạnh lùng nhìn Đoan Mộc Phong, miệng mím chặt không nói gì.

Đoan Mộc Phong hừ lạnh một tiếng:

- Anh ngược lại rất có nghĩa khí nhỉ, còn không chịu nói, đáng tiếc khi anh hành động, đồng lõa của anh đã từ bỏ anh, không giúp anh, cũng không có ai tới cứu anh, có lẽ trong mắt bọn họ, anh chính là một công cụ bị lợi dụng...

Trong mắt Chúc Thiên Sơn thể hiện mấy phần tức giận, quả thật giống như lời Đoan Mộc Phong nói, tất cả kế hoạch đều tốt, gã làm nổ quả bom đài trao giải, nổ chết Vân Bạch Linh, sau đó đối phương sẽ kích nổ quả bom ở khán đài Tây, tạo ra cục diện tử vong trên diện rộng, nhất định sẽ vô cùng hỗn loạn, Chúc Thiên Sơn có thể nhân cơ hội đó lặng yên tới gần Tần Dương, sau đó giết chết Tần Dương, rồi lại thừa dịp hỗn loạn lẫn trong đám người chạy tới khu rừng núi gần đó bỏ trốn.

Sở dĩ hai vụ nổ chia làm hai nơi do hai bên phụ trách cũng vì để phòng ngừa nếu một bên nào đó xuất hiện vấn đề, như vậy bên còn lại còn có thể thao tác, một mặt Chúc Thiên Sơn muốn tự mình nổ chết Vân Bạch Linh, đáng tiếc đúng lúc quan trọng lại bị Tần Dương phá rối.

Điều khiến Chúc Thiên Sơn phẫn hận không thôi là bên gã phụ trách nổ đã làm được, nhưng bên kia lại không kích nổ.

Nếu Vân Bạch Linh bị nổ chết trước, như vậy gã còn có thời gian tự kích nổ bên khán đài Tây, nhưng Vân Bạch Linh còn chưa chết, nếu gã kích nổ khán đài Tây, như vậy gã sẽ mất đi cơ hội giết chết Vân Bạch Linh, huống chi Tần Dương bỗng nhiên đứng dậy hô to bom, cái này cũng tỏ rõ gã đã bị bại lộ, nếu gã không lập tức hành động thì sẽ mất đi cơ hội.

Trải qua biến cố thê thảm, Chúc Thiên Sơn vốn đã sinh ra tâm đa nghi, hiện giờ bị Đoan Mộc Phong nói như vậy, nội tâm phẫn hận của gã lập tức bị kích thích, ngẫm lại bản thân đã rơi vào trong tay đám người Đoan Mộc Phong cũng hoàn toàn xong đời, không thể có ngày xoay chuyển, nghĩ tới đám thả mồi gạt người kia vẫn tiêu diêu tự tại như cũ, sự phẫn hận không ranh giới lập tức phun trào.

- Hai người, bọn họ ở trong cánh rừng núi sau khán đài phía Tây kia, chẳng qua hiện giờ hẳn đã chạy trốn về hướng trấn nhỏ rồi, bọn họ có một điểm liên lạc khẩn cấp ở trong trấn nhỏ, nhưng tôi không biết là ở đâu.

Hai mắt Đoan Mộc Phong sáng lên:

- Bọn họ là nam hay nữ, tên là gì, cao thấp béo gầy?

Nếu Chúc Thiên Sơn đã mở miệng thì đương nhiên không hề giữ lại chút nào, miêu tả đại khái một lượt.

Đoan Mộc Phong đứng dậy, lấy di động ra gọi một cú điện thoại, một đám người tu hành nhanh chóng chạy về hướng rừng núi sau khu khán đài phía Tây, mấy phút đồng hồ sau, ba chiếc phi cơ trực thăng xuất hiện ở bầu trời xa xăm, nhanh chóng bay tới trên không trung khu vực núi rừng kia.

Liên minh người tu hành mặc dù chưa từng có quan hệ ràng buộc chính thức với tất cả người tu hành, nhưng lực lượng bên trong lại siêu cấp khổng lồ, khi biết còn có đồng lõa ẩn giấu trong núi rằng hoặc trong trấn nhỏ thì trong suốt hai ngày này đã sớm có người vào trấn nhỏ tìm hiểu rõ ràng, đồng thời máy bay trực thăng cũng đã sớm được điều động tới, chính vì thời khắc này.

Chúc Thiên Sơn nhìn ba chiếc máy bay trực thăng xuất hiện trên bầu trời, trong lòng càng chắc chắn đối phương đã sớm có chuẩn bị, không cam lòng hỏi:

- Các người làm sao biết là tôi, ngày đầu tiên rõ ràng tôi cung cấp chứng cứ không ở tại chỗ, tại sao lại hoài nghi tới tôi?

Đoan Mộc Phong lạnh lùng nói:

- Khi các người giết chết hai nhân viên tuần tra kia, anh cố ý thức dậy lúc sáng sớm, đi qua đi lại trước camera, thời gian đúng lúc xảy ra án giết người, như vậy chứng cứ không ở tại chỗ này cũng quá trùng hợp rồi, nếu anh không làm gì, sợ rằng chúng tôi căn bản không nghi ngờ tới anh, anh hoàn toàn vẽ rắn thêm chân dẫn dắt sự nghi ngờ của chúng tôi!

Trên gương mặt Chúc Thiên Sơn lộ ra sự hối hận, gã không hỏi tiếp sự việc sau đó, với lực lượng của ban quản trị liên minh, chỉ cần hoài nghi một người thì còn có cách gì không thể sử dụng kia chứ. Mấy ngày nay, khó trách bản thân luôn cảm thấy là lạ, hiện giờ nghĩ lại đó chính là cảm giác luôn bị người khác nhìn chằm chằm mọi lúc.

Chúc Thiên Sơn không nói tiếp nữa, thắng làm vua, thua làm giặc, nếu gã đã lựa chọn trả thù ở đây thì đương nhiên cũng đã chuẩn bị thất bại, thậm chí còn chuẩn bị phải chết rồi.

Chúc Thiên Sơn di chuyển ánh mắt nhìn Vân Bạch Linh ở bên khác đã được đặt lên cáng, ánh mắt lộ ra thần sắc phẫn hận, song khi ánh mắt của gã đảo qua bên cạnh thì có hơi ngừng lại.

Tần Dương trước đó còn ngã xuống mặt đất lại đang được đám người Tư Đồ Hương đỡ đứng dậy, từ từ đi tới hướng bên này, mặc dù bước chân nhẹ hẫng vô lực, khóe miệng còn có vết máu, nhưng Chúc Thiên Sơn lại thấy được rõ ràng Tần Dương đang tự đi đường.

Tần Dương còn có thể đứng dậy, hắn vẫn còn có thể tự đi đường.

Ánh mắt của Chúc Thiên Sơn lộ vẻ khó có thể tin được, gã biết thực lực của bản thân, nhưng hiện giờ biểu hiện của Tần Dương lại khiến gã không kiềm chế được hoài nghi năng lực của bản thân, chẳng lẽ lúc trước gã chưa ăn cơm no không có khí lực sao?

Sắc mặt của đám Long Thất cũng không quá tốt, trước đó bốn người cùng đánh Chúc Thiên Sơn, còn bị Chúc Thiên Sơn chỉ chớp mắt đã đánh liên tục bốn quyền đánh bay bọn họ, mặc dù bốn người họ đều không phải chịu thương nặng, nhưng cũng bị một quyền kia đánh cho mặt xám mày tro.

Bọn họ đi theo bên người Tần Dương, nhìn Tần Dương nhe răng nhếch miệng, sắc mặt của bọn họ không kiềm chế được thể hiện vẻ quái dị.

Tần Dương lúc trước vẫn luôn rất khiêm tốn tỏ vẻ bản thân mới tiến vào cảnh giới Đại Thành, thực lực thấp, cho nên sẽ không báo danh rước lấy nhục, an tâm làm người xem, nhưng hiện giờ chỉ qua trận đấu vừa rồi rốt cuộc ai mới là người có thực lực thấp đây?

Bốn người họ cũng không đỡ nổi một lần công kích của Chúc Thiên Sơn, nhưng Tần Dương còn cứng rắn tiếp nhận tới ba lượt công kích của Chúc Thiên Sơn, nhất là quyền cuối cùng kia càng có uy lực kinh người, dù là Trần Hầu, hay là Long Thất cũng không nhịn được thử so sánh.

Nếu khi ấy đổi lại người đối mặt với một quyền kia không phải Tần Dương, mà là chính bọn họ, liệu bọn họ có tiếp được không?

Đáp án đương nhiên là không thể!

Một kích toàn lực của cao thủ Siêu Phàm sao một Đại Thành cảnh giai đoạn Thiên Nhân có thể tiếp được?

Nhưng Tần Dương lại liên tiếp tiếp được.

Không chỉ tiếp được, hơn nữa còn nhanh chóng đứng dậy, trên người đến cả đốt xương gãy cũng không có...

Hắn rốt cuộc làm sao làm được?

Đối chiến với cao thủ Siêu Phàm mà có thể bị thương không chết, đây là thực lực của Thiên Nhân sao, loại thành tích này chỉ sợ dù là Triệu Thanh Long hay Vân Bạch Linh hẳn cũng không làm được nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment