Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1081 - Chương 1091: Một Vụ Tai Tiếng Gây Ra Một Vụ Mưu Sát

Chương 1091: Một vụ tai tiếng gây ra một vụ mưu sát
 

Tần Dương được Tư Đồ Hương dìu đi tới trước mặt Chúc Thiên Sơn, nhìn vào hai mắt của Chúc Thiên Sơn, thần sắc bình tĩnh.

- Vì sao phải giết Vân Bạch Linh? Vì cha của cô ta?

Ánh mắt Chúc Thiên Sơn thay đổi, nhìn chằm chằm gương mặt Tần Dương:

- Cậu đã biết những gì rồi?

Tần Dương lắc đầu:

- Tôi không biết gì cả, tất cả đều do chính ông nói cho chúng tôi biết, khi ông và Lục Nguyên Thịnh gặp mặt nói chuyện với nhau chúng tôi đã biết cả rồi.

Chúc Thiên Sơn rũ mắt, lặng im không nói.

Tần Dương trầm giọng nói:

- Nơi này có thành viên ban quản trị liên minh tu hành, nếu ông thực sự có oan khuất gì vì sao không nói ra ở đây, không nói trước có thể báo thù hay không, nhưng ít nhất có thể để mọi người biết rõ bộ mặt thật của một số người, nếu ông chết rồi, như vậy chuyện này có thể trở thành đá chìm đáy biển rồi, sau này sẽ không còn ai biết được sự thật nữa.

Hai mắt Chúc Thiên Sơn chớp chớp, mấy giây sau như đã hạ quyết tâm:

- Phải! Cha của Vân Bạch Linh là Vân Hải Sinh năm đó lén vụng trộm với chị dâu bị tôi tình cờ đụng mặt, ông ta sợ hãi tôi tiết lộ chuyện này ra ngoài, đầu tiên muốn dùng tiền thu mua tôi, chặn miệng của tôi, tôi bảo ông ta việc này không liên quan tới tôi, tôi sẽ không đi nói lung tung, để ông ta yên tâm...

Hai mắt Tần Dương mở to, cha của Vân Bạch Linh vụng trộm với chị dâu?

Tin tức này quả nhiên đủ bạo động rồi!

Tần Dương vô thức đảo mắt nhìn đám người Đoan Mộc Phong, đã thấy thần sắc kinh ngạc trên gương mặt đám người Đoan Mộc Phong rồi.

Chúc Thiên Sơn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Nếu tôi đã đáp ứng với ông ta không nói lung tung thì đương nhiên sẽ không nói linh tinh, tôi cũng cho rằng chuyện này cứ trôi qua như vậy, nhưng sau đó mấy tháng tôi nhận được một viên đan dược giá trị cao, một người bịt mặt nửa đêm xâm nhập nhà tôi, đột nhiên tấn công tôi, tôi bị kẻ này đánh một chưởng, tôi giãy dụa đào tẩu, người bịt mặt này đoạt đi viên đan dược không nói, còn ra tay giết chết vợ và con nhỏ của tôi...

- Khi ấy tôi cũng không nghi ngờ chuyện này trên người Vân Hải Sinh, dù sao gia cảnh của ông ta ưu việt, còn là thế gia tu hành, viên đan dược này mặc dù quý trọng, nhưng cũng sẽ không bị ông ta nhìn trúng, khi ấy tôi bị trúng một chưởng suýt chút nữa chết, tôi sợ bị người ta nhổ cỏ tận gốc, cho nên căn bản cũng không dám lộ diện.

- Đợi sau khi thương thế của tôi tốt lên, tôi âm thầm điều tra tìm kiếm kẻ bịt mặt kia, nhưng tôi hoàn toàn không ngờ người bịt mặt kia hóa ra là Vân Hải Sinh thuê, còn viên đan dược này cũng do Vân Hải Sinh âm thầm sắp xếp để nó rơi vào trong tay của tôi, ông ta muốn giết tôi diệt khẩu, nhưng sợ bị nghi ngờ tới ông ta, cho nên dùng viên đan dược này ngụy trang, để người ta cho rằng tôi vì viên đan dược này mà khiến cả nhà bị diệt!

- Bao năm qua tôi vẫn cho là viên đan dược kia đã dẫn tới tai họa cho tôi, vẫn luôn điều tra rốt cuộc kẻ bịt mặt kia là ai, nhưng vẫn không có chút tin tức nào, mãi cho tới gần đây tôi mới biết được sự thật, thì ra tôi vẫn luôn bị kẻ khác dẫn dắt suy nghĩ sai lệch, hung phạm vẫn luôn ở ngay trước mặt tôi!

Cảm xúc của Chúc Thiên Sơn đột ngột trở nên kịch liệt:

- Tôi hận ông ta! Tôi muốn trả thù! Tôi đã đáp ứng sẽ không nói việc này ra, nhưng ông ta lại không tin tôi, sợ tôi tiết lộ ra ngoài khiến ông ta mất thể diện, còn dựng bẫy muốn lấy mạng của tôi, ông ta đã đối xử với tôi như vậy, tôi đương nhiên phải trả thù lại, cho nên tôi muốn giết đứa con gái duy nhất cũng là ưu tú nhất của ông ta, khiến ông ta nhấm nháp một chút sự đau khổ bao năm qua mà tôi đã trải qua, tôi muốn để ông ta liên tục sống trong hối hận, nhưng mà...

Giọng điệu của Chúc Thiên Sơn đột ngột trầm thấp, trong giọng nói ngập tràn sự tức giận không cam lòng:

- Thế nhưng tất cả đều bị cậu làm hỏng, tại sao cậu phải giúp cô ta, chẳng lẽ cậu thích cô ta?

Tần Dương chậm rãi lắc đầu:

- Chuyện năm đó ông có chứng cứ gì sao?

Chúc Thiên Sơn hừ lạnh nói:

- Tôi đã đến bước đường này rồi, cậu cảm thấy tôi còn cần nói dối cậu sao?

Đoan Mộc Phong hỏi:

- Vậy làm sao anh biết sự thật, ai nói với anh?

Chúc Thiên Sơn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Là người Hắc Thủ chủ động tới tìm tôi, đưa cho tôi một tập văn kiện, bên trong có một tập giấy, trên giấy viết rõ tất cả những sự việc xảy ra ngày đó, thậm chí còn kể ra một số chuyện xảy ra giữa bọn tôi, cái đó ngoại trừ người bịt mặt và tôi ra, khi ấy cũng không có người thứ ba, cho nên tôi tin tưởng đó là sự thật!

- Bọn họ hỏi tôi có muốn báo thù không, tôi đương nhiên muốn báo thù, cho nên bọn họ yêu cầu tôi giúp một chuyện, hơn nữa còn hứa hẹn với tôi đảm bảo sau vụ này bọn họ sẽ đưa tôi xuất ngoại nhập cư trái phép, để tôi gia nhập Hắc Thủ, sau đó lại mượn lực lượng của Hắc Thủ tiếp tục báo thù, đến khi giết được Vân Hải Sinh....

Tần Dương nhíu chặt mày hỏi:

- Lục Nguyên Thịnh sắm vai trò gì, gã làm thế nào cùng một chiến tuyến với ông, gã bảo ông giết tôi là ý của một mình gã, hay ý của cả Lục gia?

Chúc Thiên Sơn cười lạnh nói:

- Lục Nguyên Thịnh chính là một kẻ nhát gan, gã muốn giết chết cậu, nhưng sợ dẫn tới rắc rối, cho nên mới bảo tôi giết chết cậu, giết cậu chính là nước cờ đầu để tôi gia nhập Hắc Thủ, gã chẳng qua chỉ trở thành một người tiến cử mà thôi, vì người Hắc Thủ tìm tới tôi trước, tôi không tin bọn họ, cuối cùng bọn họ mới đi tìm Lục Nguyên Thịnh ra mặt nói chuyện với tôi.

Tần Dương xác nhận lại lần nữa:

- Vậy ý của ông là chuyện này chỉ có ông và người Hắc Thủ tham gia, Lục Nguyên Thịnh chỉ muốn mượn tay ông xử lý tôi, còn Lục gia không hề tham gia?

- Đúng, đây chỉ là ý của Lục Nguyên Thịnh, mặc dù tôi không ưa bọn họ, nhưng tôi cũng sẽ không làm chuyện vu oan cho bọn họ.

Trong lòng Tần Dương hơi có chút mất mát, hắn ngược lại hi vọng Lục Nguyên Thịnh đại diện cho ý Lục gia, như vậy hắn có thể nhân cơ hội này kéo Lục gia xuống nước, nhưng hiện giờ xem ra đây chẳng qua chỉ là ý của một mình Lục Nguyên Thịnh, sự khác biệt ở đây quá lớn.

- Đồng lõa của ông cũng chỉ có hai người sao, đều là người Hắc Thủ?

Chúc Thiên Sơn lắc đầu:

- Một người là Hắc Thủ số 4, còn có một người tôi không biết lai lịch, nhưng hai quả bom đều do kẻ này chế tạo cung cấp, người ẩn ở trên núi lúc trước chính là hai bọn họ.

Chế tạo bom?

Như vậy kẻ này rốt cuộc là người của Hắc Thủ, hay là người của tổ chức khủng bố Lôi Thần kia?

Tần Dương quay đầu nhìn Đoan Mộc Phong:

- Người của chúng ta có thể đuổi theo được không?

Đoan Mộc Phong trấn định trả lời:

- Bao vây chặn đánh, bọn họ không trốn thoát được! Tôi đã sớm bố trí tai mắt và cao thủ ở hướng trấn nhỏ kia, còn có máy bay trực thăng, bọn họ không trốn thoát được.

Đoan Mộc Phong vừa dứt lời thì di động của hắn ta bỗng nhiên đổ chuông.

Đoan Mộc Phong lấy điện thoại ra nghe, một lúc lâu sau cúp điện thoại:

- Đã phát hiện ra bọn chúng, hiện giờ máy bay trực thăng trên không trung đang đi theo bọn chúng, người đuổi bắt trên mặt đất sẽ bắt được bọn họ thôi!

Tần Dương thở dài một hơi, lúc này mới đổi chủ đề:

- Triệu Thanh Long và Hoàng Đường bị thương như thế nào?

Đoan Mộc Phong thở dài:

- Bị thương không nhẹ, nhưng cũng may không lo ngại tới tính mạng, cũng may có cậu kịp thời suy nghĩ cẩn thận, còn nhắc nhở, bọn họ cũng phản ứng nhanh, nếu không khi bom nổ mà bọn họ thực sự đứng trên bục lĩnh thưởng, như vậy chỉ sợ ba người họ đều sẽ bị nổ chết, cậu đã cứu mạng của ba người họ...
Bình Luận (0)
Comment