Chương 1092: Oán niệm bộc phát
Tần Dương thở dài một hơi, mặc dù hắn không quen Triệu Thanh Long, Hoàng Đường, nhưng hắn không hi vọng hai người họ gặp phải chuyện gì.
Dù sao bọn họ cũng vô tội.
Người Chúc Thiên Sơn muốn giết chỉ có Vân Bạch Linh, chỉ vì trả thù cha của Vân Bạch Linh là Vân Hải Sinh, vì để cho Vân Hải Sinh cũng phải nếm trải mùi vị đau đớn khi mất đi người thân, nhưng đối với chuyện này, Triệu Thanh Long và Hoàng Đường xác thực là tai bay vạ gió mà thôi.
Những gì có thể làm Tần Dương đã làm rồi, hắn thở dài một hơi, tùy ý để Tư Đồ Hương đỡ mình ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, lẳng lặng chờ đợi chuyện tiếp theo tới.
Khoảng năm phút sau, hai cao thủ liên minh tu hành một trái một phải dẫn theo Lục Nguyên Thịnh tới, ở phía sau gã còn có người Lục gia và Lục Phù Trầm, biểu lộ kinh nghi bất định.
Sắc mặt của Lục Nguyên Thịnh hơi có phần bối rối, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Tần Dương cùng với Chúc Thiên Sơn nằm trên mặt đất như bùn nhão, trong lòng Lục Nguyên Thịnh lập tức trầm xuống.
Lục Nguyên Thịnh thấp thỏm, nhưng vẫn tỏ ra tự nhiên, miệng hùm gan sứa:
- Phó chủ tịch Đoan Mộc, anh muốn làm gì đây?
Đoan Mộc Phong lạnh lùng nói:
- Anh thấy Chúc Thiên Sơn rồi đấy, anh còn chưa rõ sao?
Trong lòng Lục Nguyên Thịnh cảm thấy lạnh lẽo, nhưng vẫn giả bộ trấn định:
- Sao vậy, Chúc Thiên Sơn làm sao?
Chúc Thiên Sơn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn lướt qua Lục Nguyên Thịnh:
- Đừng giả bộ, bọn họ đã lắp máy nghe trộm trong phòng ngủ của tôi, lần chúng ta gặp mặt nói chuyện kia bọn họ đã biết rõ hết rồi.
Sắc mặt của Lục Nguyên Thịnh lúc trắng lúc xanh, ánh mắt cũng trở nên sợ hãi, gã hoàn toàn không ngờ sự việc cuối cùng lại biến thành như thế này.
Đây vốn là một kế hoạch tất thành công.
Lục Nguyên Thịnh đáp ứng làm cầu nối, nói ra một điều kiện, đó là để Chúc Thiên Sơn thuận tay xử lý Tần Dương, dù sao Chúc Thiên Sơn làm xong chuyện này rồi liền muốn chạy trốn, không quan tâm giết thêm một người, nhưng sự thật lại trở thành cái tát vang dội cho gã.
Lục Nguyên Thịnh biết bản thân xong đời rồi.
Lục Nguyên Thịnh đứng thẳng, trầm giọng nói:
- Đúng, Lục gia và Ẩn Môn có mâu thuẫn không thể giảng hòa, đây là điều mọi người đều biết, chuyện này là hành vi cá nhân của một mình tôi, không có bất cứ liên quan nào tới Lục gia cả, bọn họ cũng không biết chuyện, chuyện này tôi nguyện ý chịu trách nhiệm, xin các vị chớ vì việc của tôi mà liên lụy tới cả Lục gia.
Đoan Mộc Phong lạnh lùng nói:
- Anh đã nói là ý của anh, vậy tôi hỏi anh, chuyện này rốt cuộc là sao?
Trên gương mặt Lục Nguyên Thịnh thể hiện vẻ do dự, vì gã không biết Chúc Thiên Sơn rốt cuộc đã nói ra những gì, gã nên nói như thế nào để bù lại chỗ sơ hở này.
Tần Dương nhe răng cười với Lục Nguyên Thịnh:
- Lục tiền bối, tôi chẳng qua chỉ là vãn bối mới hai mươi, ông thân là tiền bối mà đến một vãn bối cũng không bỏ qua, xem ra mức độ khoan dung của ông cũng chỉ như vậy, nhưng ông xác định chuyện này chỉ là ý của một mình ông, mà không phải ý của Lục gia, Lục Thiên Sinh, Lục Phong Niên, đây đều là những nhân tài kiệt xuất của Lục gia các người đấy...
Lục Nguyên Thịnh nghe lời Tần Dương nói lập tức nóng nảy, lời này của Tần Dương rõ ràng đổ oan lên đầu cả Lục gia, một khi vu oan thành công rồi, như vậy cả Lục gia đều sẽ trở thành chuột chạy qua đường, cho dù không kêu không đánh, nhưng tuyệt đối cũng là loại bị người khác ghét bỏ, không muốn qua lại kia.
- Tần Dương, cậu chớ ngậm máu phun người! Cậu nói không sai, Lục Thiên Sinh và Lục Phong Niên đều là cháu của tôi, tôi đều rất thích, bọn chúng đều bị tổn thất nặng trong tay thầy trò Ẩn Môn mấy người, cũng vì như vậy mà tôi muốn xả cơn tức này thay bọn chúng, để Chúc Thiên Sơn giết cậu là điều kiện tôi đưa ra, là hành vi cá nhân của tôi, không liên quan gì đến Lục gia cả!
Tần Dương cười ha ha, mỉm cười với Đoan Mộc Phong:
- Gã cũng đã nói xong rồi, tôi không có gì để nói thêm nữa...
Lục Nguyên Thịnh vừa nghe thấy Tần Dương nói như vậy lập tức biểu lộ căng cứng, gã không ngờ Tần Dương căn bản chính là đang đào hố chôn mình.
Tần Dương nói câu này hiển nhiên không phải vì chụp mũ Lục gia, mà vì để tự Lục Nguyên Thịnh trực tiếp cúi đầu nhận tội một cách dứt khoát.
Lục Nguyên Thịnh biết bản thân hoàn toàn xong đời rồi, trước chứng cứ vô cùng xác thực, không còn có ai có thể cứu được gã nữa, biểu lộ của gã lập tức tuyệt vọng cúi thấp đầu.
Đoan Mộc Phong hừ lạnh nói:
- Lục Nguyên Thịnh, anh rốt cuộc tại sao cấu kết với người Hắc Thủ, làm thế nào dụ dỗ được Chúc Thiên Sơn gia nhập, tôi cảm thấy anh hẳn nên kể lại với tôi một chút nhỉ?
Lục Nguyên Thịnh biểu lộ tuyệt vọng trả lời:
- Cháu trai của tôi Lục Đào gọi điện thoại tới cho tôi, nói để tôi giúp một việc, nó muốn nhân dịp đại hội đối phó Tần Dương, nhằm báo một mũi tên thù, còn nói đã tìm được đối tượng báo thù ổn thỏa, chắc chắn sẽ không để tôi phải ra tay, sẽ không khiến tôi rơi vào hiểm cảnh, chỉ cần để tôi làm cầu nối dẫn dắt một chút là được...
- Chuyện của cháu trai Lục Thiên Sinh và Lục Phong Niên vẫn luôn canh cánh trong lòng tôi, tôi cũng có phần áy náy với đứa cháu trai này, cộng thêm trong nội tâm của tôi vốn vô cùng căm hận thầy trò Mạc Vũ, cho nên tôi đáp ứng yêu cầu này của nó.
- Tôi giới thiệu cho cháu trai Lục Đào và Chúc Thiên Sơn làm quen với nhau, hơn nữa còn đề điều kiện với Chúc Thiên Sơn, Chúc Thiên Sơn báo thù và giúp tôi giết chết Tần Dương, sau đó gia nhập Hắc Thủ, sau khi ông ta biết được sự thật liền không hề do dự mà đáp ứng, sau đó bọn họ lén gặp nhau, tôi không nhúng tay nữa, mãi tới ngày đó tôi nghe thấy xảy ra chút chuyện, nhưng tôi hoàn toàn không biết gì cả, cho nên tôi không kiềm chế được chạy theo hỏi ông ta rốt cuộc muốn làm gì, chắc hẳn nội dung mấy người đã nghe thấy rồi...
Mọi người nghe tới đó, đại khái đã hiểu được nguyên do, cũng hiểu được lời đánh giá không thèm quan tâm trước đó của Chúc Thiên Sơn dành cho Lục Nguyên Thịnh.
Kẻ nhát gan?
Quả thật giống như vậy, Lục Nguyên Thịnh hoàn toàn chưa từng nghĩ tới đích thân ra tay đối phó với Tần Dương, mà chỉ muốn mượn đao giết người, nói như vậy thì ở một phương diện nào đó gã xác thực là một kẻ nhát gan, ít nhất Chúc Thiên Sơn cũng biết kẻ thù là ai, có can đảm đánh cược toàn bộ vì mục tiêu của bản thân, so sánh như vậy thì Lục Nguyên Thịnh là một gã chỉ biết sợ hãi mà thôi.
Tần Dương nhìn Lục Nguyên Thịnh, thản nhiên nói:
- Ông dẫu sao cũng là tiền bối, đối phó với một vãn bối như tôi còn phải dùng thủ đoạn ngấm ngầm thế này, chi bằng ông trực tiếp tìm cái mặt nạ che mặt lại, trực tiếp ra tay giết tôi là được, có lẽ còn dứt khoát một chút, dù sao tôi cũng không phải cơ bản không ra ngoài giống như Vân Bạch Linh, tôi ngày ngày đều lắc lư ở bên ngoài đấy...
Lời của Tần Dương giống như một cái tát vang dội tát lên mặt Lục Nguyên Thịnh, vẻ mặt của Lục Nguyên Thịnh lúc xanh lúc trắng, gã cắn răng hung hăng nhìn chằm chằm Tần Dương, nhưng lại không nói thêm được gì, bởi vì gã không biết phải nói gì.
Người Lục gia đi theo sau lưng Lục Nguyên Thịnh đều ngây người, vì bọn họ không biết Lục Nguyên Thịnh lại thật sự làm như vậy!
Vì để giết được Tần Dương mà lại cấu kết với người Hắc Thủ, làm cầu nối với Chúc Thiên Sơn...
Dù đó có là cháu trai của gã, nhưng bọn họ là Hắc Thủ đấy, chính là Hắc Thủ bị cả thế giới truy nã, gã làm như vậy không phải chính là đẩy cả Lục gia vào hố lửa sao?
Lục Phù Trầm đứng trong đám người, sắc mặt âm trầm, nhìn Lục Nguyên Thịnh mang vẻ mặt ủ rũ, lại nhìn Tần Dương ngồi trên ghế mặc dù suy yếu, nhưng vẫn bình tĩnh nhàn nhã, lửa giận trong lồng ngực và oán niệm không thể đè nén dần bạo phát...