Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1083 - Chương 1093: Chi Bằng Cược Khối Thiên Thạch Kia?

Chương 1093: Chi bằng cược khối thiên thạch kia?
 

- Hai người kia đã bắt được, đang được áp giải trên đường tới đây.

Đoan Mộc Phong nhận một cuộc điện thoại, thở dài một hơi, quay đầu mỉm cười nói với Tần Dương.

Tần Dương thở dài một hơi, đứng dậy khỏi ghế ngồi.

- Vậy kế tiếp tôi cũng không giúp được gì nữa, tôi về phòng nghỉ ngơi trước, nếu tiền bối có chuyện gì bất cứ lúc nào có thể gọi điện thoại cho tôi.

Trước mặt bao người, Tần Dương không tiện biểu hiện quá mức thu hút với người khác, cho nên hắn lựa chọn tạm tránh mũi nhọn.

Đoan Mộc Phong cũng hiểu được vì sao Tần Dương lại nói như vậy, phối hợp đáp lại:

- Ừ, cậu trở về nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện này cảm ơn sự trợ giúp của cậu.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Không cần khách khí, dù sao bọn họ cũng nhằm vào tôi, muốn âm thầm xử lý tôi, tôi cũng xuất phát từ việc tự vệ mà thôi.

Đoan Mộc Phong mỉm cười gật đầu:

- Được, bản thân cậu chính là bác sĩ tốt nhất, vậy tôi cũng không sắp xếp bác sĩ cho cậu nữa, nếu cần dược liệu gì hoặc thứ gì khác thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, tôi giải quyết giúp cậu.

- Cảm ơn tiền bối!

Tần Dương đáp ứng, Tư Đồ Hương đứng bên cạnh liền đỡ hắn đi ra ngoài, đám người tu hành còn chưa hồi hồn kia nhìn thấy được một màn bàng hoàng lúc trước, ánh mắt nhìn Tần Dương không kiềm chế được mấy phần hiếu kỳ và khâm phục.

Lục Phù Trầm cắn chặt răng, bỗng nhiên ngăn cản trước mặt Tần Dương.

Tần Dương dừng bước, ánh mắt bình tĩnh nhìn gương mặt của Lục Phù Trầm, không nói gì, chỉ thản nhiên theo dõi hành động của gã.

Lục Phù Trầm bị Tần Dương nhìn như vậy, trong lòng nổi lên cảm giác khuất nhục mãnh liệt chưa từng có.

Lần đầu tiên khi gặp mặt, Lục Phù Trầm rất xem thường Tần Dương, cảm thấy Tần Dương căn bản không phải đối thủ của gã, nhưng hiện giờ xem ra hắn mạnh hơn nhiều so với những gì mà tưởng tượng.

Ánh mắt của hắn nhìn gã như vậy càng giống nhìn một thằng hề làm trò cười...

- Tần Dương, mày giấu đầu lòi đuôi, tao muốn khiêu chiến với mày!

Tần Dương mỉm cười:

- Mày thấy hiện giờ tao đi đường còn cần người khác giúp đỡ, mày khiêu chiến với tao, mày xác nhận mày không nói đùa?

Sắc mặt của Lục Phù Trầm bỗng nhiên đỏ lên:

- Tao không phải nói hiện tại, đợi sức khỏe của mày bình phục, tao muốn khiêu chiến với mày, đấu sinh tử!

Đấu sinh tử?

Người xung quanh lập tức thay đổi sắc mặt, đấu sinh tử chính là có thâm cừu đại hận với nhau mới sử dụng một loại phương thức khiêu chiến, đấu sinh tử, không chết không dừng.

Lục Nguyên Thịnh trầm giọng quát:

- Phù Trầm, việc này không liên quan tới con, quay về!

Lục Phù Trầm ngẩng đầu lên, quật cường nhìn Lục Nguyên Thịnh bị khống chế dưới mặt đất:

- Chuyện của ông là chuyện của ông, còn chuyện của con và tên này lại là chuyện khác, hai chuyện này khác nhau!

Lục Nguyên Thịnh trầm giọng nói:

- Đừng ngang bướng, con chưa hẳn đã là đối thủ của cậu ta, ta đã đi nhầm bước, chẳng lẽ con còn muốn khiến Lục gia chảy nhiều máu hơn sao?

Lục Nguyên Thịnh còn chưa nói dứt lời, nhưng lời nói như vậy ngược lại đã khơi dậy lòng phản nghịch của Lục Phù Trầm.

Đúng, gã quả thật không bằng Triệu Vân Long, không bằng Vân Bạch Linh, nhưng chẳng lẽ đến cả một thằng nhãi mới hơn hai mươi cũng không bằng sao?

Lúc trước gã vẫn còn là một Tiểu Thành cảnh, hiện giờ thời gian mới qua bao lâu, nhiều nhất cũng mới vào Đại Thành cảnh mà thôi, chẳng lẽ gã còn không bằng được hắn?

Khi nãy hắn quả thật biểu hiện vô cùng dũng mãnh đỡ được Chúc Thiên Sơn, nhưng có lẽ là trong cơn tuyệt vọng Chúc Thiên Sơn vội vàng nên không phát huy được hết thực lực ra chăng?

Nếu không như vậy, Tần Dương là một người mới vào cảnh giới Đại Thành sao có thể chống đỡ được chưởng lực của Chúc Thiên Sơn chứ?

Thiên Nhân ngăn cản Siêu Phàm?

Như vậy không phải vô nghĩa sao?

- Tần Dương, mày nói mày có dám hay không đi?

Tần Dương mỉm cười:

- Đấu sinh tử thì không cần, nếu tao thật sự giết mày, như vậy người Lục gia sợ rằng lại muốn điên lên nữa, lại gây phiền toái cho tao, hơn nữa chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì, sống chết cũng không cần thiết, mày muốn đánh, tao có thể đánh với mày, phân thắng bại là được...

Lục Phù Trầm nghe giọng điệu Tần Dương ra vẻ nắm chắc phần thắng trong tay, cơn tức trong lòng xông thẳng lên đại não, không hề do dự đáp ứng.

- Được, mày nói như thế nào thì chính là như vậy đi, chỉ cần mày đánh với tao một trận, những cái khác tùy theo mày nói!

Tô Mục Dao đứng bên cạnh Tần Dương lại bỗng nhiên thể hiện vẻ mặt có phần kinh ngạc, nhìn dáng vẻ gắt gỏng của Lục Phù Trầm, rồi lại nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tần Dương đứng bên cạnh, ánh mắt bỗng trở nên có phần vi diệu.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Được, mấy ngày trước không phải mày mua được khối thiên thạch sao, tao rất thích, chi bằng mày lấy khối thiên thạch này ra cá cược đi?

Lục Phù Trầm lạnh mặt nói:

- Có thể, nếu mày thua thì sao?

Tần Dương sảng khoái trả lời:

- Mày mua với giá mười một triệu một trăm mười ngàn, vậy thì tao cũng đặt số tiền đặt cược giống như vậy, mày thắng, tao thua mày mười một triệu một trăm mười ngàn, mày thua, vậy thì khối thiên thạch này là của tao, thế nào?

- Được, chỉ cần mày có bản lĩnh thắng được tao, như vậy khối thiên thạch kia sẽ là của mày!

Lục Phù Trầm sảng khoái đáp ứng đề nghị tiền đặc cược của Tần Dương, sau đó nhìn chằm chằm vào hai mắt Tần Dương:

- Chừng nào thì mày đánh với tao một trận đây?

Tần Dương nhẹ nhàng lắc lư cánh tay của mình:

- Nếu không có gì đáng ngại thì ngày mai hẳn là được, đâu thể để mày tới Trung Hải tìm tao được.

Sắc mặt của Lục Phù Trầm thả lỏng:

- Được, vậy thì ngày mai, thời gian là gì?

- Sáu giờ chiều mai, chính ở chỗ này, gặp trên lôi đài.

Tần Dương không nói thêm nữa, tiếp tục đi thẳng về phía trước, Lục Phù Trầm cũng nhường ra một con đường.

Tô Mục Dao liếc mắt nhìn Lục Phù Trầm trong ánh mắt dường như ngập tràn thương cảm, sau đó theo sát sau lưng Tần Dương rời đi.

Trần Hầu và Long Thất cũng liếc mắt nhìn Lục Phù Trầm mang vẻ mặt phẫn hận, liếc nhau, trên gương mặt cả hai đêu cùng lộ ra vẻ mặt vi diệu giống như của Tô Mục Dao.

Cả hai cười khà khà với Lục Phù Trầm, cũng không nói thêm gì, cùng đuổi theo hướng Tần Dương rời đi.

Lục Phù Trầm khó hiểu trước biểu tình của Tô Mục Dao, Trần Hầu và Long Thất, trong lòng không hiểu sao có phần không yên lòng, chẳng qua nghĩ lại Tần Dương quả thật cũng chỉ mới tiến vào cảnh giới Đại Thành, trái tim Lục Phù Trầm một lần nữa dâng trào sự tự tin.

Lục Nguyên Thịnh nhìn thấy được một màn này, hai người đánh cược trước mặt nhiều người như vậy liền thở phào một hơi, vì gã biết Lục Phù Trầm nhất định phải thua, điểm này có thể nhìn ra được từ vẻ mặt quái dị của đám Trần Hầu.

Bọn họ có lẽ chưa từng giao thủ với Tần Dương, nhưng bọn họ đã cùng giao thủ với Chúc Thiên Sơn, thông qua vật trung gian Chúc Thiên Sơn kia, bọn họ hiển nhiên đã đại khái cân nhắc về thực lực của Tần Dương rồi.

Một người có thể đỡ ba kích toàn lực của cao thủ Siêu Phàm mà chỉ phun ngụm máu, thậm chí chỉ một ngày sau là có thể chiến đấu một lần nữa, như vậy chỉ có thể nói rõ thương thế của hắn có hạn, như vậy cũng nói rõ thực lực của hắn cường hãn, đến cả lực công kích của cao thủ Siêu Phàm cũng có thể đỡ được.

Tần Dương có thể đỡ được, Lục Phù Trầm có thể đỡ nổi không?

Trận đấu này còn chưa đánh thì Lục Phù Trầm cũng đã thua rồi.

Nếu Lục Phù Trầm có thể lý trí một chút, có lẽ gã có thể nghĩ tới điểm này, nhưng giờ phút này gã đã bị sự giận dữ và khuất nhục che mờ mắt, đâu thể dự đoán được nhiều như vậy?

Cũng may bản thân Tần Dương cũng chủ động cự tuyệt đấu sinh tử, điều này khiến Lục Nguyên Thịnh thở phào một hơi, thua tiền không sao, coi như dùng tiền mua bài học đi, nói ra tất cả cuối cùng vẫn phải tự trách chính mình...
Bình Luận (0)
Comment