Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1084 - Chương 1094: Ân Tình Rất Lớn

Chương 1094: Ân tình rất lớn
 

- Tần Dương, khối thiên thạch anh nói trước đó là sao vậy?

Trần Hầu đuổi theo Tần Dương, vẻ mặt tò mò dò hỏi:

- Mặc dù hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn luôn cảm thấy tên kia bị anh gạt...

Tần Dương cười nói:

- Đúng vậy, trên hội giao dịch nhìn trúng một khối thiên thạch đặc biệt, bị gã đấu giá đoạt đi mất mà thôi.

Trần Hầu mở to hai mắt:

- Mười một triệu một trăm mười ngàn?

Tần Dương gật đầu:

- Ừ, gã kêu giá nhiều hơn mười ngàn so với chúng tôi, cho nên thành con số như vậy.

Vẻ mặt Trần Hầu cổ quái:

- Con số này quá quang côn, chẳng qua tôi cảm thấy gã cứ như một tên ngốc, nếu anh đã có thể chính diện chọi cứng với công kích của Chúc Thiên Sơn, chẳng lẽ gã cảm thấy bản thân là đối thủ của anh được sao?

Tần Dương cười lạnh nói:

- Đầu óc bị thù hận u mê mà thôi, hơn nữa không phải chuyện bản thân thực sự trải qua, ai có thể tin tưởng được, dù sao tôi chỉ mới tiến vào cảnh giới Đại Thành, điểm này gã có thể xác định, dù sao lần trước khi tôi đấu với Tư Đồ Hương vẫn chỉ là một Tiểu Thành cảnh mà thôi đấy.

Long Thất cũng mang vẻ mặt cổ quái nói:

- Anh xác thực mới tiến vào cảnh giới Đại Thành, nhưng sức chiến đấu thực tế của anh chắc chắn cao hơn cảnh giới thực của anh nhiều, mặc dù chúng ta chưa từng giao thủ, nhưng tôi cảm thấy nếu thực sự đánh, tôi và Trần Hầu hẳn đều không phải đối thủ của anh, dù sao chúng tôi không chọi cứng được với công kích của Chúc Thiên Sơn, gã liên tiếp đánh ra bốn quyền mà đã đánh bay cả bốn người chúng tôi rồi...

Ánh mắt Trần Hầu có mấy phần vui sướng:

- Đúng vậy, tôi cũng cho là vậy, mặc dù không biết vì sao anh lại lợi hại như vậy, nhưng theo tôi thấy qua quá trình anh giao thủ với Chúc Thiên Sơn, tôi cảm thấy có lẽ chỉ có Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh có thể trở thành đối thủ của anh, thậm chí... Không ngoại trừ khả năng anh còn bưu hãn hơn so với hai người bọn họ...

Tần Dương lắc đầu phủ nhận nói:

- Nào có thần kỳ như lời mọi người nói, tôi hiện giờ hẳn không sánh bằng được với Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh, bọn họ đã đạt tới Thiên Nhân cảnh đỉnh phong, còn cách Siêu Phàm một bước ngắn thôi.

Trần Hầu hài hước nói:

- Được rồi, đây là chính mình thừa nhận đúng không, không phải đối thủ của Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh, nói cách khác không đánh được bọn họ, đánh đám bọn tôi thì tùy tiện đúng không?

Tần Dương cười khổ nói:

- Tôi không có nói như vậy mà.

Trần Hầu vỗ lên bả vai Tần Dương một cái, biểu tình tỏ vẻ oán hận:

- Cái tên này thật không hiền hậu, bản thân rõ ràng là một cao thủ, lại không chịu ra tay, giấu quá sâu rồi đấy nhỉ?

Tần Dương cười giải thích:

- Tôi cũng không có hứng thú gì với hạng đầu thế hệ thanh niên, hơn nữa cũng nói thật, tôi đánh không lại Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh, cho dù lên đấu còn không phải bị bọn họ ức hiếp sao, nhiều nhất chỉ phản kháng một chút được thôi, như vậy có ý nghĩa gì chứ?

Trần Hầu chậc lưỡi, quay đầu nói với mọi người:

- Mọi người xem đi, cái gì gọi là giác tỉnh, cái gì gọi là cảnh giới, bản thân chúng ta thì cảm thấy hài lòng, hăng hái nhảy lên đài đấu, Tần Dương người ta lại không lên tiếng không ra, Lã Vọng buông cần, không nắm chắc lấy được vị trí số một tuyệt đối không ra tay, nếu không phải xảy ra chuyện như vậy thì sợ rằng không ai biết được thực lực của Tần Dương đã đạt tới bậc này...

Liễu Phú Ngữ nhìn Tần Dương, thần sắc thoáng có phần phức tạp.

Lời nói của Trần Hầu mặc dù khiến cô cảm thấy khó mà tin được, nhưng cũng không thể không tin tưởng. Thực lực của Tần Dương đã không phải thứ cô có thể bằng được, phải nhớ rằng ngày trước khi còn ở trong rừng cây của đại học Trung Hải, cô đã đánh cho Tần Dương phải chật vật chạy loạn khắp nơi, hiện giờ mới qua bao lâu, vậy mà hắn đã phát triển tới mức này rồi sao?

Hắn mới đột phá cảnh giới Đại Thành mà đã trực tiếp đứng bên trên mình rồi?

Lực chiến đấu này tăng lên cũng quá mạnh mẽ rồi.

Trước đó Liễu Phú Ngữ vẫn luôn không cảm thấy thực lực của cô thấp hơn Tần Dương, vẫn cho rằng dù Tần Dương tấn thăng cảnh giới Đại Thành rồi thì cô vẫn có thể vững vàng ngăn chặn hắn, nhưng hiện giờ xem ra đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ một phía của cô mà thôi.

Trong lòng của Liễu Phú Ngữ không hiểu sao nhớ tới lời Tần Dương nói với mình lúc trước, vẻ mặt bất tri bất giác có mấy phần không được tự nhiên, cảm giác giống như nơi nào đó đã đang bị đánh rồi...

Tô Mục Dao mỉm cười nói:

- Khi đó anh nói muốn có được khối thiên thạch kia rất đơn giản, khi ấy tôi còn cảm thấy Lục Phù Trầm dù sao cũng là tinh anh của Lục gia, không có khả năng không có lý trí như vậy, hiện giờ xem ra quả nhiên vẫn bị anh nói trúng, đúng là cừu hận hoặc oán niệm của một người quá lớn đều sẽ trở thành một kẻ không có lý trí, khiến chỉ số thông minh của người đó biến thành số âm, khối thiên thạch này quả nhiên vẫn trở lại trong tay của anh, hơn nữa còn không phải trả một cái giá lớn nào...

Tần Dương mỉm cười nói:

- Còn không phải vì gã khiêu khích tôi sao, đây là chính gã tự chui đầu vào rọ, nếu gã đã như vậy thì tôi đâu thể co rụt đầu không chiến được.

Long Thất cười khà khà:

- Thấy bộ dạng phách lối kia của gã đã không thích rồi, vì sao anh không dứt khoát đáp ứng đấu sinh tử với gã luôn?

Tần Dương lắc đầu:

- Mặc dù thầy trò chúng tôi có ân oán tranh đấu không ngừng với Lục gia, nhưng loại thù hận vô vị này có thể bớt đi một chút thì bớt, nếu thật sự giết Lục Phù Trầm, sợ rằng người Lục gia còn không biết sẽ gây ra chuyện gì, việc làm lần này của Lục Nguyên Thịnh đã khiến Lục gia không nể mặt, tôi cũng không muốn trở thành mục tiêu trút giận của bọn họ...

Tư Đồ Hương vẫn luôn đỡ Tần Dương yên lặng đi bên cạnh, nghe tới đó bỗng nhiên ngắt lời một câu:

- Không có lợi, chuyện đánh sống chết mặc kệ!

Tần Dương cười nói:

- Tư Đồ Hương nói rất đúng, chính là như vậy, không có chỗ tốt, không duyên cớ kết một tử thù, không đáng!

Long Viên Viên quan sát Tần Dương:

- Anh thật sự không có chuyện gì chứ, đỡ công kích của Chúc Thiên Sơn, còn phun ra máu...

Tần Dương lắc đầu nói:

- Nhận công kích mạnh, nội tạng hơi bị thương một chút, chẳng qua da thịt của tôi thô ráp, không có chuyện gì, nghỉ ngơi một đêm là có thể khôi phục rồi.

Trên gương mặt mọi người không kiềm chế thể hiện thần sắc khâm phục, da thịt tên này cũng không phải thô ráp bình thường.

Đây chính là cao thủ Siêu Phàm đấy!

Có lẽ lúc này Chúc Thiên Sơn cũng đang vô cùng buồn bực đi, tất cả kế hoạch của gã lại bị Tần Dương phá hủy, gã toàn lực ứng phó cũng không giết chết được Tần Dương, cũng không giết chết được Vân Bạch Linh.

- Nói ra mạng của Vân Bạch Linh này thật đúng là tốt, gặp được Tần Dương, nếu không phải Tần Dương hét lên nhắc nhở thì sợ rằng Tuyệt Đại Song Kiêu này đã phải trở thành Tuyệt Đại Song Quỷ rồi, Triệu Thanh Long thì là gặp tai bay vạ gió, không có liên quan gì tới mình còn thiếu chút nữa đã vong mạng...

Long Viên Viên tán đồng:

- Đúng vậy, Tần Dương, Tuyệt Đại Song Kiêu này cộng thêm Hoàng Đường, lần này thực sự nợ nhân tình của lão đại anh rồi, thậm chí còn bao gồm gia tộc của bọn họ, Triệu gia đại mạc và Diệu Âm các, phải biết hai người kia đều là hạt giống nhân tài được toàn lực bồi dưỡng đấy, cũng là người nối nghiệp tương lai của gia tộc đấy.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Coi như kết một thiện duyên đi, huống chi tình huống khi đó khẩn cấp, tôi đâu suy nghĩ được nhiều như vậy, bất kể người đứng trên đài là ai thì tôi cũng sẽ nhắc nhở.

Tô Mục Dao nhẹ giọng nhắc nhở:

- Lúc trước không phải anh muốn mua một quả Thất Sinh bảy màu sao, anh cứu Vân Bạch Linh của Diệu Âm các, tôi nghĩ có phần ân tình này, đưa ra yêu cầu này hẳn cũng không tính là quá phận...
Bình Luận (0)
Comment