Chương 1099: Không sợ tiền thả trôi sông?
- Vốn muốn mua chút tiền cược kiếm ít tiền lẻ, ai biết tỉ lệ đặt cược quá thấp, khiến tôi thiếu chút nữa đã đi mua Lục Phù Trầm thắng rồi...
Trần Hầu cười ộ ra tin tức cá cược mới nhất:
- Tần Dương, anh biết không, tỉ lệ đặt cược của anh chênh quá lớn, tỉ lệ của anh chỉ có một đền hai, còn Lục Phù Trầm lại tới một đền năm!
Tần Dương kinh ngạc hỏi:
- Đám người này xem trọng tôi như vậy sao? Một đền năm, khoa trương như vậy sao?
Long Thất cười nói:
- Đúng đấy, tỉ lệ đặt cược cao mới thu hút người ta mua Lục Phù Trầm, nếu không chỉ toàn mua anh, dù tỉ lệ đặt cược rất thấp cũng phải đền tới hai mươi phần trăm đấy.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Một đền năm quả thật khiến người ta rung động, hiện giờ kiếm tiền không dễ, lợi tức gửi ngân hàng một năm cũng mới chỉ có ba phần trăm thôi đấy, tỉ lệ hồi báo bốn mươi phần trăm mấy phút quả thật dọa người, huống chi Lục Phù Trầm còn lợi hại như vậy, tôi chỉ là một người mới bước vào cảnh giới Đại Thành, người mua chắc hẳn rất nhiều nhỉ?
Trần Hầu cười khà khà:
- Anh nghĩ gì vậy, chẳng lẽ anh cảm thấy những người đó đều rất ngu sao, nếu không có một màn anh cứng chọi cứng với Chúc Thiên Sơn kia, tôi nghĩ bất kể tỉ lệ đặt cược Lục Phù Trầm bao nhiêu, đa số người cũng sẽ mua Lục Phù Trầm, nhưng anh đã thể hiện bản lĩnh cứng chọi cứng với cao thủ Siêu Phàm, ai còn dám tin tưởng Lục Phù Trầm có thể thắng chứ, ngại bản thân nhiều tiền phỏng tay sao?
Long Thất cười nói:
- Đúng vậy, trừ một số người có quan hệ không tệ với Lục Phù Trầm ra, thì hoặc muốn đánh cuộc vận khí nhỡ đâu cơ hội đầu tư lật ngược, không thì còn có ai dám mua Lục Phù Trầm thắng đây?
Tư Đồ Hương tò mò hỏi:
- Vậy mọi người mua không?
- Mua chứ, vì sao không mua, đây không phải cơ hội đưa tiền cho tụi này sao, chúng tôi đều có bao nhiêu tiền mua bấy nhiêu tiền, mặc dù hai mươi phần trăm không coi là quá nhiều, nhưng giống như lời anh nói, hiện giờ tiền cũng không dễ kiếm, gửi ngân hàng một năm mới có khoảng ba phần trăm, nghĩ như vậy thì lợi nhuận trong mấy phút được hai mươi phần trăm cũng rất lợi hại rồi.
Tần Dương tò mò hỏi:
- Có lòng tin với tôi như vậy, không sợ tôi thua sao.
Trần Hầu cười khà khà:
- Tôi đã trúng một quyền của Chúc Thiên Sơn, cho nên rất có lòng tin với anh, nhưng anh phải cố gắng lên, nếu thực sự thua thì tôi chỉ có thể thành kẻ nghèo thôi, đến lúc đó tôi chỉ có thể tới nhà anh ăn trực thôi.
Tần Dương thấy dáng vẻ rút củi dưới đáy nồi này của Trần Hầu, không kiềm chế được hỏi:
- Các anh mua bao nhiêu vậy, mà lại nói thảm như thế?
Long Viên Viên cười nói:
- Trần Hầu mua sáu triệu, anh của tôi mua năm triệu, tôi hai triệu, Mục Dao có tiền nhất mua một trăm triệu...
Tần Dương quay đầu nhìn Tô Mục Dao, cười khổ nói:
- Cô ngược lại đủ độc, không sợ tiền thả trôi sông sao?
Tô Mục Dao mỉm cười nói:
- Đầu tư chung quy vẫn có phong hiểm, nắm chắc tới bảy mươi, tám mươi phần trăm cũng đủ đầu tư bất cứ cái gì rồi, nếu quả thật thua lỗ thì thua lỗ thôi, lần sau kiếm lại là được.
Tần Dương khen:
- Nữ thổ hào này nói lời thật có đại khí, không giống những người khác chỉ đặt mấy triệu đã khóc gào muốn tới nhà tôi ăn trực rồi...
Mọi người đương nhiên biết Tần Dương đang trêu chọc Trần Hầu, đều cười ha ha.
Tô Mục Dao cười rộ lên, sóng mắt lưu chuyển:
- Nếu tôi đầu tư thất bại thì nói rõ ánh mắt của tôi có vấn đề, không nói trước ông nội chắc chắn sẽ cướp lại quyền quản lý của tôi, tôi cũng không có bản lĩnh như mọi người ở đây, sức khỏe của tôi lại không tốt, có lẽ nuôi sống bản thân cũng thành vấn đề, tôi nghĩ đến lúc đó Tần Dương chắc sẽ không mặc kệ đó chứ?
- Ha ha ha...
Mọi người đều cười rộ như điên, Tần Dương mới lấy Tô Mục Dao làm ví dụ trực tiếp, thì cô đã lập tức trở mặt, thật sự khiến mọi người vui tay vui mắt.
- Cô nhất định phải dai một chút như vậy mới vui vẻ sao?
Tần Dương bất đắc dĩ lắc đầu, trên gương mặt cũng thể hiện ý cười vui vẻ.
Lục Phù Trầm ngồi bên cạnh, xung quanh gã cũng có người Lục gia cùng với một số người có quan hệ khá gần với gã, chẳng qua bầu không khí này hiển nhiên không tốt lắm, có vẻ âm trầm đè nén, nhìn sang đám người Tần Dương đang cười nói rộn ràng vui vẻ, tiếng cười kia từ đằng xa có thể nghe thấy, cảnh tượng so sánh này khiến cả người Lục Phù Trầm ngập tràn dâng trào lửa giận.
Lục Phù Trầm bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh tới trên lôi đài, cũng không đi cầu thang, hai chân phát lực, cả người giống như đạn pháo đột ngột bật nhảy trên mặt đất, trong nháy mắt đã tới trên lôi đài, một tiếng ầm vang lên, lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
- Tần Dương, nếu đã đến rồi thì không cần nói nhiều, lên đánh với tao một trận!
Lục Phù Trầm thật sự không muốn nhìn đám người Tần Dương đứng kia cười nói đùa giỡn nữa, mẹ kiếp, còn chưa đánh mà các người đã cười vui vẻ như vậy, các người coi ông đây không tồn tại sao?
Các người nhất định xác định chắc chắn Tần Dương có thể thắng?
Xem ông đây đánh bại hắn như thế nào, cho các người đến lúc đó muốn khóc cũng không khóc được.
Dưới đài, Trần Hầu quay đầu liếc nhìn Lục Phù Trầm âm trầm trên đài, cười hì hì vỗ bả vai Tần Dương:
- Mau đi đi, có người đã không đợi kịp nữa rồi, anh đừng giày vò người ta nữa, đúng rồi, động tác dứt khoát một chút, đừng để trái tim chúng tôi phải cảm thấy khẩn trương nha...
Long Thất tán đồng nói:
- Đúng vậy, đây là lúc anh dương danh, thắng lợi dứt khoát là tốt nhất, Lục Phù Trầm lúc trước không phải rất kiêu ngạo sao, đúng lúc đánh mặt gã, xem sau này gã còn kiêu ngạo được như vậy nữa hay không.
Tần Dương mỉm cười, không nói thêm nữa, xoay người đi lên lôi đài.
Tần Dương không nhảy lên lôi đài như Lục Phù Trầm, mà là không nhanh không chậm đi lên theo đường cầu thang, đứng đối diện với Lục Phù Trầm.
- Tần Dương, không ngờ mày ẩn giấu sâu như vậy, mày có tâm kế quá đấy.
Tần Dương khẽ mỉm cười:
- Đối với một số người mà nói che dấu thực lực của mình được gọi là giấu dốt, được gọi là an phận, nhưng trong mắt một số kẻ đã quen giả bộ lên giọng thì đó chính là có tâm tư khác, có tâm kế, mỗi người một ý mà thôi.
Lời của Tần Dương không tính là quá lớn, nhưng tất cả mọi người ở đấu trường đều nghe thấy được, lập tức cười ha hả.
- Người ta có thực lực thích lộ hay không liên quan mày cái rắm.
- Chết cười tôi mất, người ta đó là an phận, hiểu không hả? Mày cho rằng ai cũng giống như mày, có chút bản lĩnh thì cái đuôi cũng sắp vểnh hẳn lên trời rồi à.
- Đây là trò cười dễ nghe nhất tôi được nghe năm nay đấy.
- Đầu óc của Lục Phù Trầm chập mạch à, lời như vậy cũng nói ra được, thật sự quá vui vẻ, tốt xấu coi như là tinh anh Lục gia, như vậy hoàn toàn làm mất mặt Lục gia rồi còn đâu.
- Lần này Lục gia thật sự mặt xám mày tro rồi, Lục Nguyên Thịnh bị bắt, xong đời, Lục Phù Trầm đi ra nói mấy lời bôi đen mặt, nói ra thầy trò Mạc tiên sinh có mối thâm thù sâu nặng với Lục Thiên Sinh và Lục gia nữa đấy.
- Bọn họ vẫn luôn là đối thủ của nhau, cũng không quan tâm thêm một trận hôm nay, chỉ có điều đại nghiệp của Lục gia lớn, nhưng đối diện với thầy trò Mạc tiên sinh cũng vẫn không chiếm được chút lợi gì, chỉ toàn có hại.
- Sự đối lập này quá mạnh, một bên vênh váo tự đắc, một bên trầm ổn an phận, nói ra Lục Phù Trầm còn lớn tuổi hơn đấy, quả nhiên người so với người tức chết người mà.
Đủ những tiếng bàn luận xôn xao ồn ào xung quanh truyền vào lỗ tai của Lục Phù Trầm, lập tức khiến gã có loại xúc động muốn bùng nổ, hai mắt lập tức đỏ lên.
- Tần Dương!