Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1092 - Chương 1102: Phế Nhân!

Chương 1102: Phế nhân!
 

Người Lục gia phi thân lên lôi đài đáp xuống bên cạnh Lục Phù Trầm, kiểm tra thương thế cho gã.

- Tần Dương! Không ngờ mày ra tay độc ác như vậy, đây rõ ràng muốn một kích tất sát mà!

Khóe miệng Tần Dương nhếch lên, lạnh giọng nói:

- Mày liếc mắt nói lời bịa đặt, chẳng lẽ hai mắt mày đều mù hết rồi, không nhận ra Lục Phù Trầm đánh lén tao, còn định giết chết tao sao, chẳng lẽ người Lục gia được đánh lén ám sát, còn không cho người khác phản kích, cũng chỉ có thể đứng tại chỗ để người Lục gia giết, người Lục gia có phải quá độc tài rồi không?

Lời nói của Tần Dương lập tức khơi dậy vô số lời tán đồng của quần chúng xung quanh, đều lên tiếng phê phán Lục gia.

- Lục gia các người dù sao cũng là hào môn, còn có cần mặt mũi nữa không?

- Rõ ràng Lục Phù Trầm đánh lén trước, bây giờ còn bị cắn ngược lại một cái, ha ha, đây là phong phạm của người Lục gia ư, xem ra sau này phải cách xa người Lục gia ra một chút rồi.

- Quá không biết xấu hổ!

- Sỉ nhục người tu hành!

Lời trách mắng của Tần Dương đối với người Lục gia này giống sóng triều lan tỏa ra phạm vi xung quanh, vẻ mặt người Lục gia lập tức đỏ bừng như nhỏ máu, nhất thời không biết nên nói gì.

Lão giả kiểm tra thương thế cho Lục Phù Trầm ngẩng đầu lên, gương mặt lạnh lùng nói:

- Đừng nói nhảm nữa, trước tiên đưa Lục Phù Trầm đi chữa trị, cậu ta bị thương rất nặng.

Người Lục gia không nói thêm nữa, trực tiếp mang theo Lục Phù Trầm nhanh chóng rời khỏi lôi đài.

Tần Dương nhìn đám người Lục gia đi xa, hai mắt híp lại, trong ánh mắt thể hiện sự lạnh lùng nghiêm nghị.

Sau lần đại hội này, thù hận giữa hắn và Lục gia càng sâu sắc hơn nhiều rồi.

Mức độ một cước kia như thế nào trong lòng Tần Dương hiểu rõ, mặc dù không tới mức trực tiếp giết chết Lục Phù Trầm, nhưng tuyệt đối tạo thành thương thế không cách nào xoay chuyển được, lực khổng lồ nháy mắt đánh lên đầu, có lẽ cho dù cuối cùng cứu được Lục Phù Trầm thì cũng khiến gã có chút si ngốc, chung quy Lục Phù Trầm coi như xong đời rồi.

Giữa Tần Dương và Lục Phù Trầm cũng không tính là từng quen biết, nhưng cũng biết sơ qua tính cách của gã, có thù tất báo, hiện giờ trước mặt nhiều người như vậy mà gã dám thi triển đánh lén một kích trí mạng với mình, như vậy để lỡ ngày hôm nay rồi gã chắc chắn sẽ còn ra tay với mình nữa.

Gã ra tay với mục tiêu giết chết Tần Dương, nếu đã như vậy, Tần Dương đương nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ, cũng sẽ không vì bối cảnh của Lục gia mà hạ thủ lưu tình.

Lưu tình với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình.

Một cước này mặc dù không giết chết Lục Phù Trầm, nhưng cũng coi như đã phế gã hoàn toàn rồi.

Dù sao cừu hận với Lục gia cũng đã nhiều, không quan tâm thêm một chút nữa, coi như thu lại chút lãi đi.

Tần Dương đi xuống lôi đài trước ánh mắt của mọi người, đám người Tư Đồ Hương chạy tới hỏi thăm.

- Không sao chứ?

Tần Dương nhìn thấy ánh mắt ân cần của mọi người, sự ấm áp dâng trào trong lòng, mỉm cười nói:

- Không sao, tôi vẫn cảnh giác với gã, cho nên vẫn liếc nhìn, nếu không sợ rằng sẽ thật sự bị gã đánh lén thành công rồi.

Trần Hầu phất tay, vẻ mặt thống khoái:

- Một cước cuối cùng kia của anh thật soái, đối phó với loại tiểu nhân này là phải đả kích gã thật mạnh, tuyệt đối không được nương tay!

Tần Dương cười nói:

- Gã đã mơ tưởng đến mạng của tôi, tôi đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình với gã.

Long Thất đứng bên cạnh khẽ hỏi:

- Gã hình như không chết? Anh hạ thủ lưu tình?

Tần Dương liếc mắt nhìn đội ngũ Lục gia sắp biến mất đằng xa, khẽ nói:

- Không chết, nhưng cũng không khác nhiều lắm, cho dù cứu được thì cũng sẽ thành phế nhân.

Trong lòng mọi người đều là vẻ sợ hãi cả kinh, xem ra trong tích tắc Tần Dương phản công đã sớm quyết định xong. Tần Dương này cũng không phải người nhân từ thích nương tay gì, cũng là một người quyết đoán dứt khoát, phải biết rằng phế bỏ Lục Phù Trầm càng khiến Lục Phù Trầm tuyệt vọng hơn so với giết gã đi.

Lục Phù Trầm là người có thiên phú tu hành mạnh nhất đời thứ ba Lục gia, hiện giờ Tần Dương bị phế đi, Lục gia e rằng sẽ càng căm tức hơn, nhưng Lục Phù Trầm là kẻ đánh lén trước, cho nên ai cũng không thể nói Tần Dương phản kích quá nặng, người Lục gia có lẽ phải âm thầm chịu thiệt rồi...

Trần Hầu cười nói:

- Dù thế nào thì cuối cùng là anh thắng, đây chính là đại hội liên minh người tu hành đấy, đánh xong một trận này anh nổi danh thiên hạ rồi, trước mắt hai người Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh đều bị thương nặng, anh có thể thoải mái đánh bại Lục Phù Trầm, tạm thời mà nói anh hẳn đứng nhất thế hệ thanh niên, quan trọng là anh mới có hai mươi hai tuổi thôi...

Tần Dương cười nói:

- Tôi cũng không hứng thú gì với dương danh, nếu không phải tình thế ép người, tôi căn bản cũng không muốn đấu với gã trận này.

Long Thất khen:

- Không biết anh luyện như thế nào, vì sao lực chiến đấu lại cao như vậy?

Tần Dương cười nói:

- Trước kia khi đi thám hiểm trúng kịch độc, sau đó đại nạn không chết, thân thể có chút biến hóa, tố chất cơ thể tốt hơn nhiều so với những người tu hành khác, cho nên lực chiến đấu cũng tăng lên rất nhiều, đây coi như là trong họa có phúc đi.

Mọi người giật mình.

- Thì ra là thế, khó trách anh có thể cứng chọi cứng với công kích của Chúc Thiên Sơn mà không bị thương nghiêm trọng gì, khi nãy chiến đấu với Lục Phù Trầm, rõ ràng trình độ thực lực của anh thấp hơn gã, nhưng lực chiến đấu thì không thấp hơn gã, thậm chí tốc độ còn hoàn toàn áp chế gã...

Tần Dương mỉm cười, chuyển hướng chủ đề:

- Được rồi, dù có thế nào thì chung quy vẫn thắng rồi, mọi người không cần phải tới nhà tôi ăn không uống không rồi.

Trần Hầu cười khà khà:

- Tôi thì thôi đi, Tô Mục Dao thì là một đại mỹ nữ đấy, chủ động đến thăm, cơ hội này bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.

Tô Mục Dao cũng không ngượng ngùng trước lời trêu chọc của Trần Hầu, thoải mái cười nói:

- So sánh với tới nhà Tần Dương ăn trực, tôi vẫn cảm thấy thắng hai mươi triệu là nhiều, vậy thì tôi có thể mời anh ấy ăn cơm không phải càng tốt hơn sao?

Trần Hầu vỗ tay phát ra tiếng vang:

- Nói ra tôi cũng thắng hơn một triệu rồi, mua được con xe rồi, có thể, tiền này kiếm nhanh thật... Ngày mai sau khi đại hội kết thúc, mọi người lại phải đường ai nấy đi rồi, Tần Dương, tối nay tôi mời mọi người uống rượu.

Long Thất cười tủm tỉm nói:

- Chúng tôi đều trở về Trung Hải mà, cũng chỉ có một mình anh không cùng đường mà thôi.

Trần Hầu trợn mắt liếc Long Thất:

- Cái tên chuyên môn hủy đài của tôi này, các người tụ tập thì hay lắm à, tôi nói cho anh biết, đợi tôi về xử lý xong chuyện trong nhà rồi tôi cũng tới Trung Hải, đến lúc đó ngày ngày tìm anh uống rượu, uống chết anh!

Biểu lộ của Long Thất hơi có chút kinh ngạc:

- Anh muốn tới Trung Hải?

Ánh mắt Trần Hầu nhanh chóng đảo qua Long Viên Viên đứng bên cạnh, sảng khoái gật đầu nói:

- Đúng vậy, sao nào, không chào đón?

Long Thất nhìn theo ánh mắt Trần Hầu, lập tức định thần lại, cười khà khà nói:

- Hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh, chỉ cần anh tới thì tôi ngày nào cũng uống rượu với anh được, đương nhiên không bao gồm Tần Dương.

Thần sắc Long Viên Viên phức tạp, nhưng cũng không mở miệng nói gì, tỏ vẻ không nghe thấy gì hết.

Tần Dương nhìn biểu lộ trên gương mặt của hai người, trong lòng không nhịn được cười.

Trần Hầu hiển nhiên còn tình cảm lưu luyến với Long Viên Viên, dự định đuổi theo tới Trung Hải theo đuổi Long Viên Viên, còn Long Viên Viên cũng không từ chối, trông qua giữa hai người này hẳn còn kịch xem đây.

Ánh mắt Tần Dương đảo qua Liễu Phú Ngữ mỉm cười bên cạnh, hỏi:

- Liễu Phú Ngữ, cô thì sao, chuyện lúc trước tôi nói cô suy nghĩ thế nào rồi?
Bình Luận (0)
Comment