Chương 1103: Anh hẳn ghét tôi lắm nhỉ?
Liễu Phú Ngữ mỉm cười:
- Tôi cảm thấy anh nói rất có lý.
Tần Dương vui mừng hỏi:
- Vậy cô định rời núi rồi?
Liễu Phú Ngữ gật đầu:
- Ừ, tuổi còn trẻ ngây ngốc trong núi lánh đời quả thật có chút nhàm chán, cần nhân lúc trẻ tuổi ra ngoài biết nhiều một chút.
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, cho dù muốn ẩn cư tránh xa trần thế thì cũng phải chứng kiến phồn hoa thế gian, nhìn thế giới phồn hoa rồi mới có thể thực lực lạnh nhạt xa rời, nếu không dù thân ở trong núi sâu, nhưng lòng lại phiêu du ở nơi phố xá sầm uất thì sao có thể tĩnh tâm được, tránh trong núi còn có ý nghĩa gì.
Hai mắt Liễu Phú Ngữ sáng ngời nhìn Tần Dương:
- Đúng, sư phụ tôi cũng cho rằng lời của anh có lý, cho nên bảo tôi ra ngoài du lịch, nâng cao kiến thức.
Tần Dương gật đầu:
- Nên như vậy, dù là người tu hành thì cũng phải bắt kịp thời đại, dù sao hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng như vậy, mỗi ngày xã hội đều có sự biến hóa, đóng kín cửa cũng không nên... Cô dự định đi đâu?
Liễu Phú Ngữ mỉm cười nói:
- Tôi dự định đi du lịch vòng quanh thế giới, đi theo tâm tình, muốn đi đâu thì đi đó, đợi đến khi du lịch đủ rồi sẽ trở lại Trung Hải tìm anh.
Tần Dương cũng không thất vọng, dù sao hắn cũng thật sự hi vọng từ sâu trong nội tâm Liễu Phú Ngữ có thể ra ngoài, tuổi còn trẻ mà sống cuộc sống ẩn trong núi sâu như ni cô chính là lãng phí thanh xuân, đến khi già rồi nhất định sẽ hối hận, trong lòng ngập tràn tiếc nuối, về phần sau này Liễu Phú Ngữ đi đâu, thật ra Tần Dương cũng không để ý.
- Được, cô phải cố gắng tăng lên đấy, cô còn thiếu tôi một trận đấu đấy.
Gương mặt Liễu Phú Ngữ đỏ bừng. Trước kia thực lực của cô quả thật mạnh hơn Tần Dương, cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ coi lời của Tần Dương như một sự tuyên bố cho thất bại, nhưng Tần Dương hiện giờ sau khi bước vào cảnh giới Đại Thành thực lực đột ngột tăng mạnh, căng tràn, Liễu Phú Ngữ tự nhận không đánh lại được Tần Dương nữa rồi, nghĩ lại lời Tần Dương nói liền cảm thấy quái dị.
Đánh đòn?
Nếu thật sự bị Tần Dương đánh, như vậy sau này có còn sống được hay không nữa đây?
Chỉ là thực lực không bằng, nhưng không thể thua khí thế được.
Liễu Phú Ngữ hừ lạnh một tiếng, hơi ngẩng đầu:
- Tôi nhớ rồi, có cơ hội tôi cũng sẽ cố gắng tăng cao thực lực, đến lúc đó tôi sẽ đánh bại anh lần nữa!
Tần Dương cười ha ha:
- Được, tôi chờ cô!
Thực lực của Tần Dương hiện giờ đấu với Liễu Phú Ngữ hẳn không có gì đáng ngại, nhưng đàn ông mà, lòng dạ chung quy càng khoáng đạt hơn một chút, lúc trước mặc dù bị Liễu Phú Ngữ đánh một trận, nhưng cũng không nói là có oán khí gì, dù sao cũng là Tần Dương cho Liễu Phú Ngữ leo cây trước.
Hiện giờ Ẩn Môn và Thủy Nguyệt tông đã hòa giải, sư công và Ngô Trưởng lão của Thủy Nguyệt tông đã quay về quan hệ tốt, đã không còn mâu thuẫn trước kia, cộng thêm trước đó Liễu Phú Ngữ cũng đã chiếu cố cho Tần Dương, cho nên lòng trả thù lại cũng nhạt dần, sở dĩ nói như vậy phần nhiều là mang ý trêu chọc đùa giỡn mà thôi.
Ngày hôm sau đại hội kết thúc, buổi tối Trần Hầu mời mọi người cùng ăn một bữa cơm, uống một bữa rượu, tất cả mọi người đều rất tận hứng.
Sáng ngày hôm sau, khi chạm mặt nhau, Tần Dương nghe được tin tức của Lục Phù Trầm từ miệng của Trần Hầu.
Lục Phù Trầm bị phế rồi.
Lục Phù Trầm đã được cứu, thực lực toàn thân vẫn còn, nhưng đầu của gã xảy ra vấn đề, phản ứng trì độn, thỉnh thoảng còn như kẻ ngốc, trong cuộc sống sau này có thể chăm sóc được bản thân đã rất tốt rồi, về phần đánh nhau gì đó thì đừng nghĩ tới nữa.
Người Lục gia đương nhiên tức chết, nhưng cũng chỉ đành âm thầm chịu đựng, ai bảo Lục Phù Trầm đánh lén hạ tử thủ trước đây?
Người Lục gia không đi tìm Tần Dương làm loạn, thế nhưng hiển nhiên cũng ghi nhớ kỹ mối thù này.
Tần Dương biết tin tức này cũng không kinh hãi, chính hắn khi đá một cước kia cũng đã đoán ra được hậu quả như thế nào, dù sao hắn không chỉ là người tu hành, mà còn là một bác sĩ, làm bác sĩ đương nhiên hắn biết hình thức công kích như thế nào sẽ gây ra kết quả gì.
Đại hội liên minh hơi đầu voi đuôi chuột kết thúc, nhiệm vụ mà Mạc Vũ giao cho Tần Dương tất cả đều đã hoàn thành, trừ quả Thất Sinh màu tím được Diệu Âm các tặng ra, những dược liệu khác đều nhờ Đồng gia ra mặt giúp Tần Dương thu mua hoặc trao đổi xong.
Trước khi chuẩn bị rời đi, Ngô Trưởng lão tới tìm Tần Dương một lần nữa.
- Bạch Linh muốn gặp cậu một lần.
Tần Dương hơi sững sờ, rồi sảng khoái gật đầu:
- Được.
Ngô Trưởng lão dẫn Tần Dương vào phòng của Vân Bạch Linh, Vân Bạch Linh nằm trên giường, trên người bao bọc không ít băng vải, trông qua giống như một xác ướp xinh đẹp vậy.
Vân Bạch Linh thấy Tần Dương tới, thần sắc trên gương mặt có phần phức tạp:
- Tần Dương, mời ngồi.
Tần Dương ngồi xuống, Ngô Trưởng lão yên lặng ra ngoài.
Vân Bạch Linh nằm nghiêng trên giường, tay chân đều quấn băng gạc, trông qua yếu ớt hơn so với bình thường.
- Cô cảm thấy thế nào rồi?
Tần Dương ngồi xuống chiếc ghế trước giường của Vân Bạch Linh, ân cần hỏi thăm.
Vân Bạch Linh nở nụ cười có phần phiền muộn:
- Không chết được.
Tần Dương nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào, dứt khoát trực tiếp hỏi:
- Ngô Trưởng lão nói cô muốn gặp tôi, có chuyện gì không?
Hai mắt Vân Bạch Linh sáng ngời nhìn Tần Dương, nhẹ nhàng nói:
- Chính là muốn nói với anh một tiếng cảm ơn.
Tần Dương cười nói:
- Không cần khách khí, tiền bối Đoan Mộc đã hoài nghi Chúc Thiên Sơn từ trước rồi, nhưng không có bất cứ chứng cứ thực tế nào, chỉ đành âm thầm quan sát, cũng may chúng tôi đã sớm phát hiện bọn họ giấu bom ở khán đài phía Tây, suy đoán phương thức kích nổ bom, cho nên khi tôi nhìn thấy động tác của Chúc Thiên Sơn mới kịp thời cảnh báo được...
Vân Bạch Linh ừ một tiếng, trầm mặc mấy giây:
- Không ngờ cha tôi lại là một người như vậy.
Nụ cười trên gương mặt Tần Dương thu lại, suy ngẫm một chút rồi nói:
- Mặc dù đó là cha của cô, nhưng trong việc này ông ta là ông ta, cô là cô, cô không cần suy nghĩ quá nhiều.
Vân Bạch Linh thở dài một hơi:
- Chỉ trong một ngày mà cái gì cũng đều thay đổi cả.
Tần Dương hiểu gật đầu.
Mới một ngày trước, Vân Bạch Linh khí phách hào hùng phân cao thấp với Triệu Thanh Long, tranh cướp danh hiệu số một thế hệ thanh niên, kết quả bại trong tay Triệu Thanh Long, còn biết được người cha bản thân sùng bái hóa ra lại không có đạo đức, âm hiểm như vậy, từ đó đánh một kích thật mạnh tới tam quan của Vân Bạch Linh.
- Cô cũng không nên suy nghĩ nhiều, dưỡng thương cho tốt đi, hiện giờ điều cấp bách nhất cô cần làm là bồi dưỡng thân thể cho tốt...
Vân Bạch Linh ừ một tiếng, bỗng nhiên hỏi:
- Trước kia anh hẳn không thích tôi nhỉ?
- Hả?
Tần Dương nhất thời không ngờ Vân Bạch Linh lại đột ngột cắt ngang chủ đề như vậy, sửng sốt một chút rồi cười nói:
- Không có việc này.
Vân Bạch Linh biểu lộ thần sắc tự giễu:
- Không sao, người không thích tôi có rất nhiều, chắc hẳn hiện giờ đang có rất nhiều người hả hê đây.
Tần Dương sờ lên mũi, không biết nên nói gì.
Quả thật, Vân Bạch Linh kiêu ngạo dễ dàng khiến người khác khó chịu, giống như lời cô ta nói, hiện giờ e rằng trong lòng nhiều người khá hả hê trước tình cảnh của cô ta, dù sao với tính cách này của cô ta rất dễ đắc tội với người khác...
- Người khác nghĩ gì thì để bọn họ nghĩ đi, cô dưỡng thương cho tốt... Sự việc chung quy rồi sẽ trôi qua...
Vân Bạch Linh thấy Tần Dương mở miệng an ủi, nở nụ cười phức tạp xen lẫn thản nhiên:
- Cảm ơn lời an ủi của anh, anh hẳn sắp rời đi rồi, tôi cũng không làm chậm trễ hành trình của anh nữa... Cảm ơn anh!