Chương 1104: Lưng tựa cây lớn hóng mát
- Bảo con đi dạo chơi, con lại nổi tiếng nữa rồi...
Bên trong sân vườn biệt thự nhỏ, Mạc Vũ đang liếc đọc một quyển sách thuốc đã ố vàng, thấy Tần Dương bước vào liền đặt quyển sách trong tay xuống, mỉm cười nhìn Tần Dương.
Tần Dương cười hì hì trả lời:
- Còn không phải vì cấp trên giao nhiệm vụ cho con sao, con cũng không muốn cái danh tiếng kia, chỉ là không còn cách nào khác thôi.
Mạc Vũ cười nói:
- Làm không tồi.
Tần Dương đi tới ngồi đối diện với Mạc Vũ:
- Thù oán giữa chúng ta và Lục gia lại sâu hơn rồi...
Mạc Vũ không để ý trả lời:
- Lục Nguyên Thịnh dám cấu kết với Hắc Thủ, quả thực chính là tự tìm đường chết, về phần Lục Phù Trầm, khiên chiến không phải do chính gã khởi xướng sao, nếu thật sự tính thì cũng không tính lên đầu con đâu, nhưng người Lục gia chưa hẳn đã nghĩ như vậy, chẳng qua thái độ của bọn họ chúng ta cần để ý tới sao?
Tần Dương hơi nhíu mày:
- Con chỉ đang nghĩ, người Lục gia có thể bị kích thích tới phát điên qua chuyện này hay không, bí quá hóa liều có lẽ sẽ trực tiếp ra tay với chúng ta?
Mạc Vũ lắc đầu nói:
- Trước khi Hắc Thủ hoàn toàn bị diệt hẳn không có khả năng này, dù sao kẻ muốn giết chết chúng ta nhất trong Lục gia chính là cha con Lục Phong Niên, bọn họ cũng có đủ thực lực rồi, người Lục gia chỉ cần bàng quan là có thể tránh tất cả lời trách móc từ mọi phương rồi.
Tần Dương nhếch mày:
- Người Lục gia để Lục Phong Niên ra tay?
Giọng điệu của Mạc Vũ hờ hững trả lời:
- Chung quy cũng là người một nhà, cắt xương hợp gân, nếu nói trong Lục gia không có ai liên lạc với Lục Phong Niên thì ta cũng không tin được, chuyện của Lục Nguyên Thịnh lần này chẳng phải đã chứng minh điểm này rồi sao. Qua chuyện lần này, thanh danh của Lục gia đã mất, rất nhiều người sau này có thể phải tôn kính nhưng không gần gũi với Lục gia rồi, chắc hẳn Chưởng môn hiện tại của Lục gia cũng đã có tâm muốn giết người rồi.
Tần Dương cười hì hì nói:
- Đây là chuyện tốt mà, để bọn họ sứt đầu mẻ trán là tốt nhất. Sư phụ, người nói xem chuyện của Lục Nguyên Thịnh, tiền bối Lục gia có hiểu rõ tình hình không?
Mạc Vũ lắc đầu:
- Lẽ ra không biết rõ, bằng không thì sẽ càng làm bí mật hơn, Lục Nguyên Thịnh hoàn toàn có thể lặng yên không để ý tới, có lẽ là vì nóng lòng giết con mới bại lộ, nhưng loại chuyện này đều chỉ là hạt cát rơi trong đũng quần, không phải cứt cũng là phân, lần này Lục gia đã bị Lục Nguyên Thịnh hại thảm rồi.
Tần Dương cười ha hả nói:
- Không phải do bọn họ tự tìm sao, không trách chúng ta được, cấp trên chắc chắn cũng muốn điều tra việc này và cảnh cáo Lục gia, Lục Nguyên Thịnh này quả thật xem như đồng đội ngu như heo, nếu đổi lại là con, con chắc chắn có vô số phương pháp xử lý chuyện này, đúng rồi, Lục Thiên Sinh thì sao, người cảm thấy gã ta sẽ ra mặt không?
Nhắc tới Lục Thiên Sinh, trong mắt Mạc Vũ tỏa ra tia sáng ngời:
- Ở nơi đầu sóng ngọn gió này có lẽ là không, nhưng để vuột mất khoảng thời gian này, ta nghĩ có lẽ gã sẽ ra tay.
Tần Dương lập tức giật mình, nụ cười hơi thu lại:
- Gã sẽ dùng phương thức gì, ra tay với con sao?
Mạc Vũ lắc đầu:
- Kẻ này lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, nhưng kiêu ngạo từ tận trong xương, có lẽ sẽ không ra tay với con, dù sao con hiện giờ đã phát triển rồi, sai những kẻ khác đối phó với con cũng không dễ dàng, khả năng lớn nhất chính là khiêu chiến với ta, đánh bại ta chấm dứt đoạn ân oán này.
Ánh mắt Tần Dương ngưng trọng:
- Sợ rằng sẽ không chỉ đơn thuần là đánh bại thôi đâu nhỉ
Mạc Vũ thản nhiên cười nói:
- Đương nhiên, trận chiến giữa gã và ta không chỉ đơn giản là so tài, phân thắng bại, không chết không từ bỏ, không thể hữu hảo cho qua được.
Tần Dương lập tức có chút gấp gáp:
- Vậy thực lực của Lục Thiên Sinh so với sư phụ thì như thế nào, đúng rồi, sư phụ, con đã tìm được quả Thất Sinh màu tím cho người rồi, người xem bao giờ có thể dùng tới được?
- Con thực sự có thể tìm được quả Thất Sinh rồi sao?
Mạc Vũ biểu lộ kinh ngạc, mặc dù chính hắn đã viết quả Thất Sinh này trong tờ danh sách, nhưng cũng biết mức độ trân quý của loại quả này, trong lòng cũng không ôm kỳ vọng gì, vậy mà Tần Dương lại nói với hắn rằng có thể lấy được sao?
Chỉ có điều Mạc Vũ cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, chớp mắt đã nghĩ thông suốt nguyên nhân kết quả:
- Là con cứu V1, người Diệu Âm các liền đưa cho con?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, V1 là thiên tài bọn họ dốc lòng đào tạo, giá trị đáng một quả Thất Sinh.
Mạc Vũ cười ha ha nói:
- Được, vốn ta còn dự định chắc bản thân phải tự xuất mã, không ngờ con ngược lại đã làm xong giúp ta rồi, đồ đệ này của ta vẫn rất lợi hại đây.
Tần Dương dùng ánh mắt thấp thỏm chờ mong nhìn Mạc Vũ:
- Vậy có quả Thất Sinh rồi, sư phụ có thể đột phá chưa?
Mạc Vũ cười nói:
- Ta chuẩn bị thêm một chút hẳn mới có thể. Thật ra thực lực của ta đã ở Siêu Phàm đỉnh phong rất lâu rồi, chỉ có điều không vội vã đột phá thôi, căn cớ càng kiên cố thì càng dễ dàng đột phá hơn, hơn nữa sau khi đột phá cũng không dễ dàng xảy ra sự cố gì.
Hai mắt Tần Dương sáng lên:
- Sau Siêu Phàm chính là Thông Thần, khà khà, đợi sư phụ trở thành cường giả Thông Thần rồi thì sẽ càng không có nhiều người dám chọc chúng ta nữa, sư công không phải đã ở Thông Thần đỉnh phong rồi sao, nếu người có thể bước vào Chí Tôn thì càng bưu hãn hơn rồi.
Mạc Vũ nghe lời của Tần Dương liền không nhịn được cười:
- Mặc dù con mới bước vào cảnh giới Đại Thành, nhưng đã có thể cứng chọi cứng với công kích của Siêu Phàm, chắc hẳn cả cảnh giới Thiên Nhân không có ai làm gì được con rồi, bản thân con đã rất lợi hại rồi, còn cần dựa vào chúng ta sao?
Tần Dương không để ý trả lời:
- Lựa tựa cây lớn hóng mát mà, hiện giờ bối cảnh nhà ai có cường giả Thông Thần hoặc Chí Tôn, người làm hậu bối đi bên ngoài cũng nỏ mày nở mặt nhiều hơn, nếu không, đừng nói con là Thiên Nhân, cho dù là Siêu Phàm, nếu không có sư công, sư phụ uy phong sau lưng thì sẽ càng có nhiều kẻ có thể xử lý con hơn đấy.
Mạc Vũ cười ha ha nói:
- Con ngược lại nói rất thẳng thắn, những lời con nói ta cũng hi vọng, ta cũng hi vọng sư công có thể bước vào cảnh giới Chí Tôn, dù sao thực lực càng mạnh, tố chất thân thể càng tốt, cuộc sống cũng sẽ lâu dài hơn, ai lại không hi vọng trưởng bối trong nhà được trường thọ hơn kia chứ.
Tần Dương cười khà khà nói:
- Sư phụ người cũng nhanh chóng trở thành cường giả Chí Tôn đi, như vậy con có thể cáo mượn oai hùm rồi.
Mạc Vũ cười mắng:
- Cầu người không bằng cầu chính mình, con hiện giờ cơ bản coi như là Đại Thành cảnh trẻ tuổi nhất rồi, cố gắng lên, tranh thủ sớm ngày bước vào Siêu Phàm.
Tần Dương khoát tay nói:
- Sao dễ dàng được như vậy, cứ hồ đồ như trước đi, tu hành cũng không phải cả cuộc sống, hai năm trước đã mệt đến ngất ngây rồi, hơn nữa con cũng đã đáp ứng với Long Vương, chắc hẳn nhiệm vụ trong tương lai sẽ nhiều hơn một chút, thời gian cũng sẽ không được thanh nhàn.
Mạc Vũ biết Tần Dương gây dựng lại tiểu đội Tia Chớp, liền cười nói:
- Người có năng lực đương nhiên phải gánh trách nhiệm nhiều hơn, với thực lực của con hiện tại đã có thể hoàn thành nhiệm vụ có độ khó cao hơn, khi con chấp hành nhiệm vụ cũng không thể chủ quan, dù sao nhiệm vụ mà con phải đối mặt chắc chắn sẽ không phải nhiệm vụ bình thường.
Tần Dương mỉm cười, điều này trong lòng hắn đã sớm có sự chuẩn bị, năng lực gì xứng với nhiệm vụ đó, đây là quy củ.
- Con sẽ cẩn thận.
Mạc Vũ chỉ nhắc nhở một câu rồi không nói thêm nữa, chỉ cười nói:
- Gần tới Quốc khánh rồi, con sắp đủ hai mươi hai tuổi rồi, có muốn quà tặng gì không?