Chương 1105: Ấp nở thành công
Tần Dương được sư phụ nhắc nhở một câu mới nhớ tới điều này.
Đúng vậy, bản thân sắp đủ hai mươi hai tuổi rồi.
- Không cần quà tặng, sư phụ mời con ăn bữa cơm, chúng ta uống mấy chén là được.
Mạc Vũ cười ha ha:
- Được, vậy để trống lịch ngày sinh nhật của con, người trẻ tuổi các con muốn tụ tập có thể tụ họp trước một ngày.
- Được!
Mạc Vũ cũng không nói nhiều, nhưng Tần Dương lại cảm thấy năm nay sợ rằng sẽ có chút khác biệt.
Trước kia khi tới ngày sinh nhật của Tần Dương, Mạc Vũ đều không để ý tới, cho dù muốn tặng quà thì cũng tặng là xong chuyện, sẽ không đợi tới ngày sinh nhật của Tần Dương, mà là để Tần Dương đi phóng túng với đám trẻ tuổi.
Vì là hai mươi hai tuổi sao?
Mặc dù đã sớm trưởng thành, nhưng sau hai mươi hai tuổi thì đàn ông có thể kết hôn rồi, là người đàn ông gánh vác sự trưởng thành chân chính, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này sao?
Tần Dương cũng không hỏi, dù sao với tính cách của Mạc Vũ, nếu thật sự nghĩ gì thì hắn cũng sẽ không để lộ ra sớm đâu.
Tần Dương và sư phụ cùng ăn một bữa cơm, sau đó chào tạm biệt rời đi, về đến nhà, một mình chẳng muốn nấu cơm, gửi một tin nhắn cho Trang Mộng Điệp.
- Tối nay cùng nhau ăn cơm chứ?
Trang Mộng Điệp:
- Đã về rồi?
Tần Dương:
- Ừ, chẳng muốn nấu cơm, kêu cả Linh Vũ nữa, ở bên ngoài tùy tiện ăn một bữa đi.
Trang Mộng Điệp:
- Được, cậu ở nhà?
Tần Dương:
- Đúng vậy, đang co quắp trên ghế sô pha đây.
Trang Mộng Điệp:
- /cười Được, cậu tiếp tục co quắp đi, khi nào bọn tôi về sẽ báo với cậu.
Tần Dương:
- Ok!
Tần Dương ném điện thoại đi, dựa lên ghế sô pha, vừa muốn di chuyển lại vừa không muốn di chuyển. Mấy ngày qua, mặc dù hắn chiến với Lục Phù Trầm một trận, nhưng tinh thần của hắn từ khoảnh khắc bước vào đại hội đã ở trạng thái căng cứng rồi, bất cứ lúc nào cũng nằm trong trạng thái chú ý quan sát và bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát, mấy ngày trôi qua, bản thân Tần Dương cũng cảm thấy mệt mỏi.
Nhớ tới sự việc lần này do người Hắc Thủ gây ra, Tần Dương cầm lấy điện thoại bấm số điện thoại của Long Vương.
- Tìm tôi có việc?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Tôi muốn hỏi một chút sau chuyện lần này, đại hội liên minh chính là thể diện của cả giới tu hành Trung Hoa, vậy mà lại bị người Hắc Thủ gạt một vố như thế, không thể không làm gì cả, như vậy chẳng phải để người khác thấy chúng ta quá vô năng sao?
Trọng điệu của Long Vương có phần tức giận:
- Hắc Thủ quả thật quá càn rỡ, tổ chức này phải bị xóa sổ sạch, nếu không dùng cái gì để lập uy đây?
Tần Dương cười khà khà:
- Vậy là được rồi, nhưng Hắc Thủ vẫn đang âm thầm ẩn nấp, trước vốn cũng truy nã toàn cầu, hiện giờ bọn họ đã làm việc này sợ rằng sẽ càng ẩn giấu sâu hơn, muốn móc bọn họ ra sợ rằng không dễ dàng đâu?
Long Vương trầm giọng nói:
- Chúng tôi đã sớm phái người tiếp cận Hắc Thủ, hiện giờ đã có thu hoạch, nếu không chúng tôi cũng sẽ không biết bọn họ muốn gây chuyện. Tôi đã hạ lệnh rồi, có lẽ không bao lâu sẽ có tin tức hồi báo, lần này nhất định phải cùng bắt được cha con Lục Phong Niên, cho Hắc Thủ một kích trí mạng.
Tần Dương cười nói:
- Được, nếu đã lựa chọn hành động, vậy thì tôi an tâm rồi, đám người kia giống như rắn độc trong bụi cỏ, thi thoảng xông ra cắn một cái, nếu có đề phòng cũng thôi, nhưng nếu không có đề phòng thì phải chết người!
Long Vương ừ một tiếng:
- Chuyện này hai trò các cậu có bằng lòng ra tay không?
Tần Dương chau mày lại:
- Tôi thì không thành vấn đề, sư phụ của tôi thì tôi cũng hỏi một chút rồi, chỉ là tôi suy đoán người có lẽ không cự tuyệt, nói cho cùng ân oán giữa Lục Phong Niên và thầy trò chúng tôi cũng từ truyền thừa Ẩn Môn mà ra, tôi nghĩ chúng tôi cũng có nghĩa vụ phải giải quyết mớ phiền toái này.
- Được!
Giọng nói của Long Vương có mấy phần vui vẻ:
- Có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho bên cậu trước, tôi sẽ đích thân gọi điện thoại nói rõ việc này với sư phụ của cậu.
- Được!
Tần Dương cúp điện thoại, thở ra một hơi, cơn buồn bực suốt hai ngày qua đã thoáng giảm bớt, dù sao loại cảm xúc cực kỳ khó chịu khi bị người khác âm thầm tính kế mà bản thân lại không cách nào phản kích được, chỉ vì thân ở ngoài sáng mà vĩnh viễn không biết trong tối bàn tay kia khi nào sẽ bắt lấy mình.
Nếu bên phía Long Vương đã bắt đầu dồn lực nhằm tới Hắc Thủ thì chắc hẳn ngày tận thế của Hắc Thủ đã không còn xa nữa, dù sao lực lượng cơ quan quốc gia cũng không phải một cá nhân có thể so sánh được.
Tần Dương tạm thời ném vụ này ra sau đầu, an tâm tùy tiện xem một bộ phim nằm trên ghế sô pha, co quắp như vậy cho tới khi chuông cửa vang lên.
Tần Dương đứng dậy ra mở cửa, thấy Trang Mộng Điệp mỉm cười và vẻ mặt Lam Linh Vũ tăng tăng ngập tràn hưng phấn.
- Tần Dương!
Tần Dương thấy Lam Linh Vũ hưng phấn như vậy liền kỳ quái hỏi:
- Sao nhìn tôi hưng phấn như vậy, chúng ta chỉ mới có hai ngày không gặp thôi nhỉ?
Lúc trước Lam Linh Vũ và Tần Dương cùng đi tới đại hội liên minh, sau đó người Ngũ Tiên môn tới, cô liền chạy tới ở chỗ người Ngũ Tiên môn, mấy ngày không thấy xuất hiện, Tần Dương từng hỏi thăm cô, cô nói đang thỉnh giáo ông mình chuyện nuôi cổ, Tần Dương có chuyện cần làm liền dặn dò cô cẩn thận, sau đó cũng không quản cô nhiều nữa.
Sau sự kiện nổ bom kia, Lam Linh Vũ và người Ngũ Tiên môn đã sớm trở về Ngũ Tiên môn, tính ra đã hai, ba ngày không gặp rồi.
Hai mắt Lam Linh Vũ tỏa ra thần sắc kích động, đạp mạnh cửa vọt vào bên trong, cầm lấy cánh tay của Tần Dương, hưng phấn nói:
- Nở rồi, tôi rốt cuộc ấp ra rồi!
Tần Dương sửng sốt một chút:
- Nở cái gì? Thứ gì?
- Kim Tàm cổ!
Vẻ mặt Lam Linh Vũ hưng phấn, nói:
- Kim Tàm cổ đó, lúc trước không phải tôi đã từng bảo với anh rằng tôi muốn ấp nở Kim Tàm cổ đó sao, lần này tôi gặp được ông nội, được ông chỉ điểm, trong mấy ngày hầu như không ăn không nghỉ cuối cùng đã ấp nở Kim Tàm rồi! Tôi thành công rồi, tôi thành công rồi!
Tần Dương mở to hai mắt, kinh ngạc bất ngờ hỏi:
- Cô ấp nở ra rồi? Từ khi cô trở về từ chỗ ông nội thì đã không thấy bóng dáng của cô đâu rồi, thì ra cô đang ấp nở Kim Tàm sao?
Tần Dương hơi ngừng lại một chút, sau đó nhường đường:
- Đều vào đi rồi nói.
Sau khi hai người vào cửa, thần sắc vui sướng trên mặt Lam Linh Vũ không giảm:
- Trước kia tôi bảo ông nội cầm đi giúp tôi một loại linh dịch có thể giúp ấp nở tới, mấy ngày sau đó tôi vẫn luôn chuyên tâm ấp nở, cuối cùng cũng đã thành công rồi!
Loại Kim Tàm cổ có thể đối phó với cao thủ Siêu Phàm hoặc lợi hại hơn đó sao?
Trong lòng Tần Dương vô cùng hiếu kỳ:
- Ở đâu, tôi nhìn một chút, có hình dạng như thế nào, chẳng lẽ giống như con tằm sao?
Lam Linh Vũ ừ một tiếng:
- Đúng, không khác tằm là mấy, hiện giờ còn rất nhỏ, cơ thể suy yếu, đợi lớn thêm chút nữa tôi sẽ lại cho anh xem.
Tần Dương gật đầu, cũng không thất vọng:
- Được, vậy cô nuôi dưỡng nó đi, lợi hại như cổ Kim Tàm được nuôi dưỡng tốt về sua chính là một trợ giúp lớn đấy!
Dáng vẻ của Lam Linh Vũ thấp thỏm chờ mong gật đầu, bỗng nhiên lại xuất hiện thần sắc lo lắng:
- Mặc dù đã ấp nở ra rồi, nhưng dường như bẩm sinh rất yếu, tôi lo lắng nuôi không lớn được...
Bẩm sinh suy yếu?
Tần Dương ngẫm nghĩ rồi nói:
- Có loại thuốc có thể tăng cường sức đề kháng và hệ miễn dịch, có hữu dụng với nó không?
Lam Linh Vũ gật đầu:
- Có tác dụng, nhưng cổ Kim Tàm không phải loại bình thường, loại thuốc thông thường rất khó tạo nên tác dụng.
Tần Dương mỉm cười:
- Cô chờ một chút.