Chương 1108: Bị lão lai bẫy
- Ơ, lão đại, anh đã trở lại rồi.
Sáng sớm Tần Dương đã ngồi trong phòng học xem sách, ba người bạn cùng phòng đi vào lớp học nhìn thấy Tần Dương, biểu lộ có mấy phần bất ngờ.
- Đúng vậy, sự việc đã xử lý xong nên trở lại thôi.
Mọi người hàn huyên một hồi, Tần Dương cười nói:
- Sắp tới Quốc Khánh rồi, có sắp xếp gì không?
Tôn Hiểu Đông cười nói:
- Không có kế hoạch gì, lễ Quốc Khánh đúng lúc rất nhộn nhịp, chắc hẳn sẽ càng bận hơn.
Tần Dương cười nói:
- Bận là tốt, bận là nói rõ buôn bán tốt, nói rõ kiếm được tiền, nếu cậu rảnh từ sáng tới tối đến mức nhức trứng thì chắc hẳn cậu mới thật sự cần hoảng sợ.
Tôn Hiểu Đông cười khà khà:
- Chính là ý này.
Lâm Trúc luôn bình tĩnh như cũ, mỉm cười nói:
- Không có kế hoạch, chơi máy tính, lão đại muốn mời chúng tôi ăn lẩu sao?
Tần Dương sảng khoái cười nói:
- Tôi không thành vấn đề, chỉ xem mọi người có thời gian không thôi.
Ánh mắt đảo qua Hà Thiên Phong ngồi bên cạnh chưa phát biểu một lời:
- Lão Nhị, ngày thường vừa nói tới ăn lẩu là cậu đã phản ứng nhiệt liệt nhất, sao hôm nay không nói lời nào vậy, yên rồi sao?
Ánh mắt Hà Thiên Phong hơi do dự, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Tần Dương thấy Hà Thiên Phong khác thường liền kỳ quái hỏi:
- Sao vậy, lão Nhị, vẻ mặt rối rắm này không giống cậu chút nào, có lời gì muốn nói thì nói đi, cãi nhau với bạn gái?
Hà Thiên Phong lắc đầu, cắn răng, dường như đã quyết tâm:
- Lão đại, anh có thể giúp nhà tôi một chút được không?
Tần Dương nhếch mày, nụ cười trên mặt thu lại, khẽ nói:
- Nhà cậu đã xảy ra chuyện gì?
Hà Thiên Phong nhìn sang Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc ngồi bên cạnh, cười khổ:
- Nhà chúng tôi chuyên làm vận chuyển hậu cần, lúc trước có người hợp tác, đã hợp tác với nhau nhiều năm, mấy lần hợp tác gần đây đối phương nói nguồn vốn gặp khó khăn, yêu cầu tạm hoãn trả tiền, cha của tôi tâm tính thiện lương đã đáp ứng, không ngờ đối phương nợ tiền liên tục, còn thường bị ngân hàng thúc trả tiền, sau khi cha tôi kiếm tiền trả ngân hàng thì nguồn vốn rót vào gặp vấn đề, nhiều lần liên tục thúc giục bên hợp tác kia trả tiền, nhưng đối phương liên tiếp chơi xấu không trả, thậm chí cha của tôi khi đi thúc trả nợ còn bị bọn họ đánh đập, một bên chân của cha tôi đã bị đánh bị thương rồi...
Tôn Hiểu Đông mở to hai mắt nói:
- Như vậy không phải là lão lai* sao, tố cáo họ đi! (* cầm tiền của người khác nhưng không trả, tương đương ăn quỵt)
Hà Thiên Phong cười khổ nói:
- Hiển nhiên đối phương đã sớm chuẩn bị rồi. Công ty kia đã sớm là một công ty vỏ, cho dù báo lên cơ quan pháp luật cũng khó có thể lấy lại tiền, hơn nữa công ty của cha tôi hiện giờ tài chính đứt đoạn vì nhiều khoản lớn không về, công ty gần như phá sản, căn bản không duy trì được bao lâu nữa, đối phương hiển nhiên đã sớm biết rõ tình trạng công ty của cha tôi, nơi đâu cũng chèn ép.
Tần Dương nhíu mày nói:
- Mục đích của bọn họ là vì lừa tiền?
Hà Thiên Phong lắc đầu:
- Không chỉ như vậy, cha của tôi đã tìm hiểu nhiều mặt mới biết được đối phương bị người của Feida Express mua được rồi, Feida Express còn là đối thủ cạnh tranh của công ty cha tôi, đối phương hiển nhiên dự định thu mua nội bộ hợp tác kéo sụp công ty của cha tôi, đợi sau khi công ty phá sản, bọn họ sẽ thu mua với giá thấp, sau đó điều chỉnh tài nguyên, nuốt mất công ty của cha tôi, bên ngân hàng đột ngột thúc giục cũng có thể do bọn họ giở trò sau lưng.
Tần Dương hiểu rõ gật đầu, tổng kết lại:
- Nói đơn giản thì chính là có người đã sắp đặt bố cục rất lâu, khất nợ một món tiền lớn không trả kéo sụp công ty của nhà cậu, chỉ cần có thể thu lại khoản tiền nợ này thì có thể vượt qua cửa ải khó khăn đúng không?
Vẻ mặt Hà Thiên Phòng buồn rầu nói:
- Đúng vậy, nhưng tên kia không trả tiền, khất đủ mọi người, chính là muốn kéo sụp công ty của cha tôi.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Chính là chơi xấu rồi. Được, tôi đi thử xem sao, xem có thể thu lại tiền không, nếu không được thì bên tôi cho mượn trước một khoản tiền cho cha cậu, vượt qua cửa ải khó khăn đã rồi hẵng nói tiếp.
Hà Thiên Phong thấy Tần Dương đã đáp ứng lập tức mừng rỡ. Thật ra hắn ta cũng không muốn nhờ Tần Dương hỗ trợ, một mặt cảm thấy có chút xấu hổ, một mặt khác cũng lo lắng phá hoại tình bạn đơn thuần giữa mọi người.
- Cảm ơn lão đại nhiều!
Tần Dương cười nói:
- Loại chuyện này cậu trực tiếp nói với tôi là được, chỉ cần tôi có thể giải quyết thì đương nhiên sẽ giúp, việc gì phải ấp úng. Nếu tôi không truy hỏi thì cậu sẽ không nói phải không?
Sắc mặt của Hà Thiên Phong có phần ngượng ngùng:
- Tôi cảm thấy có phần ngại ngùng thôi.
Ánh mắt Tần Dương đảo qua Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc bên cạnh:
- Chúng ta là anh em cùng phòng, có gì mà phải xin lỗi, những thứ khác không nói, chỉ riêng việc cậu gọi tôi một tiếng lão đại này thì việc này tôi tất phải quản. Cậu không cần lo lắng, một lão lai quỵt nợ không trả mà thôi, tôi có rất nhiều cách xử lý gã, không sợ gã không trả, chỉ sợ gã không có tiền trả thôi.
Hà Thiên Phong vội vàng nói:
- Gã chỉ biến công ty của mình thành cái vỏ, chuyển cổ phần và tài sản của mình, gã chắc chắn có tiền, gã là quỵt nợ không trả!
Tần Dương sảng khoái nói:
- Được, như vậy đi, trưa nay tôi đi gặp chú một lát, tìm hiểu tình hình trước đã.
Hà Thiên Phong bất ngờ nói:
- Được!
Tôn Hiểu Đông cười vỗ bả vai Hà Thiên Phong một cái:
- Cậu cứ yên tâm, lão đại chính là người tu hành đấy, hơn nữa năng lực cực đại, chỉ là một tay lão lai mà thôi, chắc chắn xử lý tới mức biết vâng lời ngay.
Hà Thiên Phong cười khà khà, thần sắc trên gương mặt cũng thả lỏng hơn rất nhiều, hiển nhiên trong lòng hắn ta cũng nghĩ như vậy.
Sau khi học xong, Tần Dương lái xe đi cùng Hà Thiên Phong về nhà, cha của Hà Thiên Phong bị thương ở chân, vẫn đang dưỡng thương ở nhà.
Nhà của Hà Thiên Phong nằm trong một khu tập thể tinh phẩm, Tần Dương đi theo Hà Thiên Phong vào trong nhà.
Nhà rất rộng, trang thiết bị đồ dùng trong nhà cũng khá sang trọng, cha của Hà Thiên Phong là Hà Kiến Sơn và mẹ ruột Đới Tuyết Nhài ngồi trên ghế sô pha, thấy Hà Thiên Phong dẫn theo Tần Dương bước vào cửa lập tức nhiệt tình cùng đứng dậy, trước đó Hà Thiên Phong đã gọi điện thoại thông báo cho bọn họ biết rồi.
- Tần tiên sinh, hoan nghênh, hoan nghênh.
Thái độ của Hà Kiến Sơn rất nhiệt tình, thậm chí có thể nói là ngập tràn sự tôn kính, không hề khinh thường chỉ vì tuổi Tần Dương còn nhỏ, từ trong lời con trai bọn họ đã biết được chi tiết về Tần Dương rồi.
Người tu hành, đệ tử Ẩn Môn danh vọng rất cao, tổng giám đốc của công ty sản xuất sản phẩm bảo vệ sức khỏe Thiểm Điện, ông chủ lớn tập đoàn Thi Nhã, nghe nói gần đây còn đầu tư một công ty điện ảnh truyền thông, dự định tiến quân vào ngành sản xuất điện ảnh truyền hình...
Hà Kiến Sơn đã muốn mời Tần Dương tới ăn một bữa cơm kết bạn từ lâu, nhưng vẫn không có cơ hội thích hợp, nào ngờ hôm nay khi gặp rủi ro nhất thời thì Tần Dương lại tới.
Tần Dương cười nói:
- Chú Hà, không cần khách khí như vậy, cháu và Hà Thiên Phong là bạn bè, chú là trưởng bối, gọi cháu là Tần Dương hoặc Tiểu Tần là được rồi.
Khuôn mặt Hà Kiến Sơn nở nụ cười tươi nói:
- Nếu cháu đã nói như vậy, vậy thì chú chỉ đành cậy già lên mặt không khách khí thôi, gọi cháu là Tiểu Tần đi.
Tần Dương cười nói:
- Nên như vậy.
Hà Kiến Sơn nhiệt tình mời Tần Dương vào nhà, ngồi xuống trên ghế sô pha, mỉm cười nói:
- Rất lâu trước kia chú đã muốn mời Tiểu Tần cháu tới gặp mặt một lần rồi, nhưng vẫn không có cơ hội thích hợp, Tiểu Phong vốn tập trung tinh thần chơi là chính, tuy nó nhờ quen được cháu mà đã có sự thay đổi rất lớn, cũng biết chủ động giúp việc trong nhà rồi...