Chương 1109: Thằng nhóc đòi nợ
Hà Thiên Phong ngồi bên cạnh trợn trắng mắt, không biết nói gì trước lời đánh giá thấp về bản thân của cha mình, chẳng qua cũng là sự thật, khiến cho hắn không cách nào trả treo lại được.
Tần Dương mỉm cười:
- Chú Hà quá khen, đây đều là chính suy nghĩ của bản thân cậu ta thay đổi thôi.
Hà Kiến Sơn thấy Tần Dương khiêm tốn như vậy, trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Hắn ta cảm thấy vốn dĩ Tần Dương có lai lịch, còn trẻ tuổi như vậy đã có thành tựu lợi hại như thế thì hẳn là một người rất kiêu ngạo, có lẽ sẽ thể hiện sự sắc sảo, sẽ khiến người khác cảm thấy khó tiếp cận, nhưng hiện giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy.
Hà Kiến Sơn cười mắng:
- Nó là con của chú, nó có đức hạnh gì chú hoàn toàn không biết sao, trước kia chỉ có biết ăn uống vui chơi, chuyện của người đối diện đều mặc kệ, còn không phải có cháu đả động, mấy đứa cùng phòng ký túc các cháu đều có sự nghiệp tự nỗ lực cho bản thân, lúc này nó mới thay đổi suy nghĩ, cái gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, chú thật sự cảm thấy vô cùng may mắn khi nó có thể gặp được cháu, hơn nữa mấy đứa còn trở thành bạn bè với nhau.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Hà Thiên Phong đối xử với cháu không tồi, tính cách cũng thoải mái, khi mọi người mới quen thường hay mời tụi cháu ăn cơm, còn mời chúng cháu đi chơi nữa.
Hà Thiên Phong ngồi bên cạnh cũng cảm thấy có mấy phần xấu hổ, ngắt lời:
- Cha, ăn cơm trước đi, học cả buổi sáng cũng đói lắm rồi.
- Đúng, đúng, đúng, ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện!
Vợ chồng Hà Kiến Sơn nhiệt tình mời Tần Dương tới phòng ăn, Tần Dương chú ý tới chân của Hà Kiến Sơn đi đường vẫn phải cà nhắc.
- Chú Hà, chân của chú có gì đáng ngại không?
Hà Kiến Sơn trả lời:
- Không sao, chỉ bị đánh một cái, dưỡng một thời gian ngắn là được, haizz, nói tới việc này, thật sự là ứng với câu biết người biết mặt không biết long, bạn bè hợp tác nhiều năm trở mặt vô tình.
Nói tới vấn đề này, vẻ mặt của Hà Kiến Sơn vừa tức giận vừa cảm khái, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên bị phản bội cùng với bị hãm hại khiến tâm trạng của hắn ta vô cùng phức tạp.
Tần Dương sảng khoái trả lời:
- Chú Hà không cần lo lắng, chú kể lại sự việc cụ thể một lần cho cháu biết, có lẽ cháu có thể giúp đỡ chú được một chút.
Hà Thiên Phong đứng bên cạnh chen lời:
- Lão đại nói cho dù tạm thời không thu tiền nợ lại về được thì anh ấy cũng sẽ cho mượn trước một khoản tiền cho công ty chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này.
Hai mắt Hà Kiến Sơn sáng lên, dáng vẻ vô cùng cảm kích:
- Vậy thì thật sự cảm ơn cháu rất nhiều, hành động lần này của đối phương có chuẩn bị trên nhiều phương diện mà tới, cho nên hiện giờ tất cả ngân hàng lớn đều không chịu cho chú thanh toán, cũng không có cửa vay tiền, bọn họ chính là muốn chôn sống chú, sau đó thu mua lại công ty của chú với giá thấp.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Ừm, chú nói lại với cháu một chút thông tin về người hợp tác với chú, cũng không cần quá phức tạp, tổng cộng có bao nhiêu tiền, công ty ở đâu, có thể tìm người được ở đâu là được.
Hà Kiến Sơn không hề do dự gật đầu nói:
- Được, đợi lát nữa chú gửi thông tin liên quan về gã qua điện thoại cho cháu.
Tần Dương gật đầu, rồi lại an ủi:
- Chú Hà không cần quá lo lắng, chỉ cần trong tay gã có tiền thì vấn đề sẽ không lớn.
Hà Kiến Sơn đương nhiên hiểu Tần Dương có ý gì, có tiền không trả đòi nợ không khó, nhưng nếu tiêu sạch rồi muốn đòi nợ sẽ rất khó.
- Tất cả xin nhờ cháu, nếu có thể thu lại khoản nợ này, để vốn đầu tư của công ty chú hồi sinh, chú nhất định hậu báo.
Vì chiều còn phải đi công chuyện, Tần Dương khéo léo từ chối lời đề nghị uống rượu của Hà Kiến Sơn, nhanh chóng ăn xong bữa cơm này.
Sau khi lấy được tư liệu về ông chủ công ty tên Đoạn Hổ này, Tần Dương rời khỏi Hà gia, đi tới công ty Đoạn Hổ trước. Hà Thiên Phong hiếu kỳ Tần Dương thu khoản nợ này thế nào, sau khi hỏi ý Tần Dương liền đồng ý cùng đi với Tần Dương.
Nhưng Đoạn Hổ không có ở công ty, trong công ty kia cũng có mây người, chỉ là hỏi lễ tân cái gì cũng không nói.
Tần Dương cũng không bất ngờ, lấy di động ra bấm dãy số điện thoại của Đoạn Hổ, giọng nói tùy tiện của Đoạn Hổ vang lên trong loa.
- Ai đấy?
Tần Dương bình tĩnh nói:
- Đòi nợ.
Đoạn Hổ đầu bên kia sửng sốt một chút, rồi bất chợt cười rộ lên:
- Đòi nợ? Là đòi nợ giúp Hà Kiến Sơn sao?
- Đúng.
Giọng nói của Đoạn Hổ ngập tràn vẻ châm biếm không hề che dấu:
- Tôi cũng không phải không trả tiền, mà là thật sự không có tiền trả, anh xem công ty của tôi đã phá sản rồi, anh hẳn là đã tới công ty của tôi rồi đi, đến cả nhân viên cũng gần như chạy hết rồi...
Tần Dương cười nói:
- Anh không có tiền trả cũng được, Hà Kiến Sơn đã ủy thác cho tôi đàm phán với anh, chỉ cần anh có thể đáp ứng yêu cầu của chú ấy, thì khoản tiền kia chú ấy có thể không cần anh trả.
Đoạn Hổ sửng sốt một chút:
- Không cần trả tiền nữa? Thật hay giả vậy?
Tần Dương thản nhiên nói:
- Nói chuyện chẳng phải sẽ biết, sao, chẳng lẽ anh trốn rồi, đến cả mặt mũi cũng không dám lộ diện sao?
Đoạn Hổ cười lạnh nói:
- Trốn? Cho tới bây giờ tôi không biết trốn, ngược lại là anh, muốn đàm phán với tôi, như vậy phải xem anh có lá gan này hay không?
Tần Dương bình tĩnh trả lời:
- Nói vậy là sao?
Đoạn Hổ càn rỡ nói:
- Chín giờ tối nay, tôi ở nhà tắm Ngọc Lan đợi anh, đến đây báo tên của tôi, đương nhiên sẽ có người dẫn anh tới gặp tôi, nhưng anh phải cẩn thận một chút, vào cửa thì dễ ra ngoài thì khó, nếu tôi biết anh chơi tôi thì... Hừ!
Trên mặt Tần Dương xuất hiện mấy ý cười lạnh:
- Được, đến đúng giờ!
Hà Thiên Phong vẫn luôn đứng trước mặt Tần Dương nghe điện thoại, thấy Tần Dương cúp điện thoại liền nhíu mày:
- Đoạn Hổ kia có một đám thủ hạ... À, được rồi, bọn họ nếu quả thật động thủ với anh, tôi sẽ rất đồng tình cho bọn họ.
Tần Dương cười nói:
- Tối nay cậu không cần đi, tránh cho nhiều người loạn tôi không chiếu cố cho cậu được.
Hà Thiên Phong biết phân lượng của bản thân, cũng không ép buộc:
- Vâng, mặc dù tôi biết bọn họ chắc chắn không phải đối thủ của anh, nhưng anh vẫn nên cẩn thận một chút.
- Được, không cần lo lắng.
Chín giờ tối, Tần Dương đúng giờ xuất hiện ở cửa nhà tắm Ngọc Lan. Hắn bước vào cửa, nói tên Đoạn Hổ liền có người dẫn hắn đi thẳng tới cửa một căn phòng có hai người đứng gác trước cửa.
Hai người đàn ông nhìn Tần Dương, biểu lộ dường như có chút kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Tần Dương trẻ tuổi như vậy.
Cửa phòng được đẩy ra, Tần Dương được dẫn vào trong phòng.
- Hổ ca, người tới rồi.
Trong phòng có hai chiếc giường, bên trên mỗi chiếc có một người đàn ông quây khăn tắm, có hai cô gái ăn mặc gợi cảm đang mát xa cho hai người đàn ông.
Một người đàn ông trên ngực có hình xăm đầu hổ gỡ khăn trên mặt ra, tầm mắt nhìn Tần Dương, vẻ mặt kinh ngạc, bất chợt cười ha hả.
- Ha ha ha, Hà Kiến Sơn đến cả một giúp đỡ cũng không tìm được, lại tìm một thằng nhóc mới lớn tới đây, khà khà khà...
Tần Dương cười lạnh nói:
- Tôi không muốn nói nhảm, chỉ nói một câu, hiện giờ thanh toán toàn bộ tiền tính cả lãi, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Người đàn ông trung niên đương nhiên chính là Đoạn Hổ, nụ cười trên mặt gã thay bằng sửng sốt, ngạc nhiên nhìn sang người đàn ông bên cạnh:
- Tôi đây bị một thằng nhóc mới lớn uy hiếp sao?